Vô Tiên

Chương 1753: Chương 1753: Thiên Ma Cửu Ấn (2)




Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, nói:

- Đến hôm nay, ngươi thấy Quỷ Thủ quá thông minh, hơn nữa trong lời nói đã lờ mờ nói toạc ra sự kỳ quái ở đây, liền muốn giết người diệt khẩu, cũng lưu lại Càn Khôn giới, đơn giản chỉ là giở lại trò cũ giá họa vu oan mà thôi! Ta vừa đứng ra, tuyên bố muốn hủy đế đèn, thế mới bức ngươi phải xuất thủ toàn lực. Mà ngươi...

Còn chưa nói hết, hắn đột nhiên bấm thủ quyết, trong sơn động mây mù bốc lên, sát khí tràn ngập.

Thiên Tinh Tử nhìn quanh bốn phía, thần sắc khinh thường.

Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận đã khởi động, Lâm Nhất đổi giọng, quát lên:

- Ngươi rốt cuộc là ai.

Thiên Tinh Tử quay đầu lại nhìn, hơi lộ vẻ kinh ngạc, nói:

- Ta là ai à?

Lâm Nhất giơ thiết bổng trong tay lên, quát:

- Theo như ta biết, Thiên Tinh Tử chính là đại gia luyện khí, không phải xuất thân Ma tu. Mà hiện giờ ngươi không chỉ am hiểu viễn cổ ma cấm, còn nắm giữ Ma Sát Âm Hỏa hiếm thấy ở Hành Thiên. Nếu nói ngươi là bản thân Thiên Tinh Tử thì lão tử căn bản không tin!

Thiên Tinh Tử hơi biến sắc. Hắn kinh ngạc nhìn Lâm Nhất, lại tay vuốt râu cúi đầu quan sát, cả người trên dưới lập tức trào ra một tầng sương đen nhàn nhạt. Sau đó, hắn bỗng nhiên cười khằng khặc, lẩm bẩm:

- Chỉ cần rời khỏi nơi này, ta chính là Thiên Tinh Tử, không có ai không tin!

Lâm Nhất nhìn thì hiểu rõ tất cả, nhưng thực chất đều là suy đoán. Mà khi suy đoán đột nhiên trở thành sự thực, với khiến hắn trong lòng trầm xuống. Hắn không thèm hỏi lai lịch thật sự của đối phương nữa, vội vàng bấm thủ quyết, trầm giọng quát:

- Hôm nay có ta thì không có ngươi.

Thiên Tinh Tử ngẩng đầu lên, khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Trận pháp nho nhỏ há có thể làm khó được ta? Ngươi cuối cùng rồi cũng sẽ hóa thành một dòng tinh huyết, làm lớn mạnh ma lực của ta.

Vừa dứt lời, bảy đế đèn trên mặt đất bỗng nhiên chui vào trong cơ thể hắn. Sau đó, quanh người hắn sương đen lượn lờ, uy thế kinh người.

Lâm Nhất thầm thở dài, đột nhiên nhảy lên, thân ảnh biến mất, chỉ có thiết bổng Thiên Sát cuốn theo một đoàn mây đen đánh tới. Địch ta cách nhau gần như vậy, trong chớp mắt liền vang lên tiếng nổ điếc tai.

Bùm một tiếng, mây đen biến mất, hơn mười trượng hơn mười trượng hiện ra thân ảnh của Lâm Nhất. Hắn hai chân chạm đất, thần sắc kinh ngạc. Bằng vào uy thế của trận pháp, một kích vừa mới vẫn không chiếm được tiện nghi.

Thiên Tinh Tử Lúc này có tu vi không kém gì Luyện Hư hậu kỳ. Hắn nở nụ cười lạnh, vẫn bồng bềnh đứng đó, đế đèn hư ảo đỡ trong tay đang từ từ tan đi.

Lâm Nhất không cam lòng bỏ cuộc, thuận tay đánh ra một pháp quyết. Sát khí Sắc bén ùa ra, Thiên Tinh Tử lập tức bị nhốt trong mây mù cuồn cuộn. Hắn cầm thiết bổng muốn xông về phía trước, lại đột nhiên ngừng lại, không nhịn được trợn trừng hai mắt. Đối phương đối mặt với sát trận hung mãnh mà vẫn thờ ơ, tay áo vung nhanh, hai tay bay nhanh từng chuỗi pháp quyết, lập tức chồng lên thành ấn, uy thế vô cùng theo đó đột nhiên ùa ra, khiến người ta sợ hãi khó yên.

Nhìn thủ ấn giống như quen thuộc mà lại xa lạ đó, giống như phàm nhân vào nửa đêm lại thấy quỷ ảnh, Lâm Nhất trong lòng giật thót. Nếu đúng như mình suy đoán, thần thông đối phương thi triển nhất định có uy lực phi phàm. Mà trong sơn động, bên trong trận pháp, Lâm quan chủ hắn căn bản không tránh được một kích đó. Không dám hy vọng vào may mắn, hắn đột nhiên vứt bỏ thiết bổng Thiên Sát, hai tay múa như bay, thủ ấn tương tự đột nhiên bay ra.

Lâm Nhất vừa tế ra ba mươi sáu đạo thủ ấn liền chỉ về phía Thiên Tinh Tử, một con bạch hổ hai cánh xuất hiện, trong nháy mắt hóa thành to mấy trượng, dùng thế sóng to gió lớn gào thét mà đến, như muốn hủy thiên diệt địa.

Ngay sau đó, một chiếc búa lớn màu đen phá không mà ra, hung hăng nghênh đón bạch hổ đó. Cùng lúc đó, trên mặt và tứ chi của Lâm Nhất lập tức được phủ kín long giáp.

Chỉ trong nháy mắt, hào quang chói mắt, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bão táp ập ra xung quanh, ngay sau đó lại là một tiếng nổ vang.

Keng keng.

Rắc rắc.

Bùm.

Trong nháy mắt búa lớn đánh lên bạch hổ, trong những tiếng nổ như trời sụp đất nứt, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận trong nháy mắt sụp đổ, Lâm Nhất giống như bị một trận gió bão cuốn đi, đột nhiên bay ngược ra sau. Bùm một tiếng va vào vách đá, khiến hắn khí huyết nhộn nhạo, thần hồn hoảng hốt.

Trận pháp lão còn, trời quang mây tạnh. Thân hình Thiên Tinh Tử lắc lư, thần sắc ngạc nhiên. Hắn nhìn Lâm Nhất đang vô cùng chật vật, trên khuôn mặt hung ác nham hiểm mang theo mấy phần ngạc nhiên, lạnh lùng quát hỏi:

- Ngươi sao biết Thiên Ma Cửu Ấn viễn cổ? Ngươi là ai.

Lâm Nhất từ dưới đất bò dậy, tự kiểm tra thấy không có vấn đề gì, hút lấy thiết bổng Thiên Sát. Chợt nghe đối phương nói ra bốn chữ Thiên Ma Cửu Ấn, hắn không khỏi tâm thần hỗn loạn. Thiên, địa, nhân, tam thức ma ấn chính là là chỗ dựa lớn nhất của mình, nhưng người ta không chỉ liếc một cái là nhìn ra manh mối, còn rất chắc chắn nói Thiên Ma Cửu Ấn.

Thiên Ma Cửu Ấn? Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua bốn phía, cho dù có Nhân Mâ Ấn của mình ngăn cản, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận không thể phá vỡ vẫn nổ tan tành. Nếu lại thêm mấy thức Thiên Ma Cửu Ấn mà mình chưa từng thấy, lão tử hóa thành một dòng tinh huyết cũng không có gì bất ngờ!

- Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Lâm quan chủ!

Hét lên một tiếng phô trương thanh thế, Lâm Nhất đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt hắn đã nhảy ra khỏi sơn động mấy ngàn dặm, giống như một con thú thoát lồng bỏ chạy. Mà địa phương lớn như bí cảnh, có thể chạy được đi đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.