Trong bóng tối, vẫn chưa phân biệt được phương hướng, Lâm Nhất chợt nghe có tiếng cười âm trầm vang lên.
- Ha ha! Không ngờ còn có thể gặp được hậu nhân của Ma tộc!
Tiếng cười chưa dứt, có hai bóng người chặn đường đi của Lâm Nhất. Hắn trong lòng giật thót, chưa có động tác thì bỗng nhiên phát giác phía sau còn có một người nữa. Chỉ trong nháy mắt trước sau ngoài mấy chục trượng, có ba Thiên Tinh Tử giống nhau như đúc đang đứng đó. Thần thái và tu vi hoàn toàn nhất trí, căn bản không thể phân biệt được.
- Sớm biết được lai lịch của ngươi, ta sao phải phí sức như thế.
Ba Thiên Tinh Tử, chỉ có một người lên tiếng. Lâm Nhất quay người lại nhìn về phía người đằng sau. Kinh ngạc không thôi. Đối phương nhìn thì vẫn là bản thân của Thiên Tinh Tử, lại có sát khí quấn thân, vẻ mặt quỷ dị, trong nụ cười lộ ra mấy phần vui sướng khó hiểu.
- Nguyên Thần phân thân?
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất thốt lên một tiếng kinh ngạc. Biết lai lịch thì sao, giết một mình ta bồi thường cho sáng người đó? Hắn quát lên:
- Ai là tộc nhân của ngươi chứ.
Thiên Tinh Tử tay nâng râu dài, thần thái ngạo nghễ, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
- Không phải là Nguyên Thần phân thân chân chính, mà là tiểu bối đó âm thầm luyện chế thành, lại không biết mệnh hồn bị trói, tất cả đều uổng công! Ta chỉ cần bản tôn của hắn, ha ha.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, ánh mắt nhìn ngó xung quanh. Thiên Tinh Tử trước đây bị đốt hủy thì ra chỉ là một khối phân thân. Có điều, phân thân thật giả khó phân biệt, thật sự khiến người ta phải trố mắt!
- ... Thiên Ma Cửu Ấn ta, không phải là tộc nhân thì không thể truyền. Nhân Ma Ấn ngươi thi triển và Bạch Hổ ấn mà ta thi triển đều là một trong Cửu ấn. Ngươi cho dù không phải là tộc nhân của ta thì cũng là hậu nhân được truyền thừa ma đạo.
Nghe thấy Thiên Tinh Tử nói như vậy, Lâm Nhất tâm niệm xoay chuyển rất nhanh. Hắn cầm thiết bổng đặt ngang trên vai, bày ra tư thế rất thoải mái, lại nghi ngờ nói:
- Đừng tưởng rằng có thần thông tương tự thì có thể hồ ngôn loạn ngữ. Viễn cổ Ma tộc giờ ở đâu? Ngươi tới từ nơi nào?
Trong ánh mắt Thiên Tinh Tử hàn ý chớp động, không khỏi kiên nhẫn phân trần:
- Thiên Ma Cửu Ấn phân biệt là Nhân Ma Ấn, Nguyệt Ma Ấn, Nhật Ma Ấn, Chu Tước Ấn, Huyền Vũ Ấn, Thanh Long Ấn, Bạch Hổ Ấn, Khôn Ma Ấn và Càn Ma Ấn. Chính là thần thông vô thượng của Ma tộc, ta sao có thể nhìn lầm chứ! Nó thi triển đơn nhất, uy lực sẽ khác nhau. Cửu ấn hợp nhất, đủ để khai thiên tích địa!
Lâm Nhất kinh ngạc, thầm động dung. Nhớ ngày đó bất ngờ có được ba thức thần thông, từng dứt khoát gọi là Thiên, Địa, Nhân tam ấn. Mà nếu lời Thiên Tinh Tử nói không sai, vậy nó ứng với mặt trời, mặt trăng, con người, không bàn mà hợp với ý âm dương sinh vạn vật. Tam ấn hợp nhất, đã kinh thế hãi tục lắm rồi. Cửu ấn hợp nhất thì thật sự là không dám tưởng tượng!
- Nếu ngươi và ta có uyên nguyên xâu xa như vậy, đừng ngại nói rõ ngọn nguồn trước sau. Không biết nên xưng hô như thế nào nhỉ?
Giống như là bị dọa cho sợ, lại giống như trở nên hồ đồ, Lâm Nhất lắc đầu, vẫn hoài nghi hỏi:
- Ngươi đã có Thiên Ma Cửu Ấn, sao lại luân lạc tới mức này, còn phải ký thân cho người khác.
Nói tới đây, trên mặt Lâm Nhất cố nặn ra nụ cười, gậy vác trên vai lại không rời tay. Hắn vừa lưu ý động tĩnh của hai phân thân khác, vừa tò mò nói:
- Có thể chỉ giáo không?
Thiên Tinh Tử thấy Lâm Nhất ngây thơ vô thố, không khỏi cười khằng khặc, chắp tay sau lưng, thong dong nói:
- Cũng được! Ta sẽ nói cho ngươi hay, để tránh gây chiến với nhau! Ta tên là Côn Tà.
Thiên Tinh Tử này tự xưng là Côn Tà, vẫn lạc trong một hồi đại chiến từ vô số vạn năm trước. Khi hồn phi phách tán, hắn dùng bảo vật giam cầm một dòng phân thần lạc tới đây, cũng sống lay lắt trong bí cảnh này.
Một ngày nào đó, Tinh Xảo môn Thiên Tinh Tử đi qua nơi này. Hắn vô tình tiếp xúc với bí cảnh, bị thần thức của Côn Tà nói cho hay, nếu muốn đề thăng tu vi trở thành tiên nhân, chỉ cần phá vỡ một đạo phong cấm liền có thể giúp hắn đạt được mong muốn.
Thiên Tinh Tử coi lần gặp gỡ tình cờ này là cơ duyên lớn! Mà khi biết được phương pháp phá cấm, hắn nhất thời do dự không thôi. Muốn loại bỏ ma cấm, cần phải có tinh huyết của ít nhất sáu tu sĩ Hóa Thần mới có thể đại công cáo thành. Mà muốn lừa được tu sĩ Hóa Thần là nói dễ hơn làm, cuối cùng nói không chừng còn phải đền thêm cả tính mạng.
Vì thế, sau khi Thiên Tinh Tử nhọc lòng luyện chế ba cỗ phân thân, cho rằng có thể thể tự bảo vệ mình, lúc này mới lừa Ngô Huyền, cũng bảo đối phương ra mặt triệu tập nhân thủ.
Ngô Huyền có được dư đồ của bí cảnh, thấy có lợi để kiếm, liền tận hết sức lực dẫn đám người Thải Ứng Tử và Lâm Nhất tới. Mà Thiên Tinh Tử thì trốn ở sau lưng, âm thầm làm việc.
Đi tới bí cảnh, Thiên Tinh Tử giả chết, không ngờ bị người ta tương kế tựu kế hủy đi phân thân, cũng bóp chết mệnh hồn chiếm bản tôn. Sau đó Côn Tà liền từng bước cướp lấy tính mạng của mấy người còn lại, cho đến khi bị Lâm Nhất nhìn thấu.
- ... Từ xưa đến nay, người cửu ấn hợp nhất chẳng có được mấy. Ta chỉ tu tới thất ấn hợp nhất, năm đó đã ít gặp địch thủ rồi. Mà trong trận đại chiến đó. Không ai không phải là vương giả chí tôn, vẫn lạc cũng... Chẳng có gì lạ!
Thiên Tinh Tử, hoặc nên nói là Côn Tà giống như tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, nói không rõ ràng về trận đại chiến đó.
Bên trong sơn cốc Trống trải, hắc ám tràn ngập. Trừ tòa núi đá lẻ loi ở xa xa ra thì chính là Lâm Nhất một mình đang giằng co với ba cường địch, hoặc có thể nói là Côn Tà sau khi đoạt xá và hai cỗ phân thân của Thiên Tinh Tử.