Vô Tiên

Chương 1755: Chương 1755: Độ ngươi thành tiên (2)




Nhìn lão giả thần sắc tự đắc kia, con ngươi Lâm Nhất hơi co lại, nắm chặt thiết bổng trong tay. Tham dự quyết đấu chí tôn lại há có thể là người thường? Côn Tà, một cường giả chí tôn đến từ Ma tộc viễn cổ, tuy chỉ có một dòng phân thần, nhưng vẫn khiến người ta không dám coi thường.

- Ha ha! Tiên Vực không còn tồn tại nữa, có thể nói là thiên đạo sáng tỏ, báo ứng xác đáng. Từ từ rồi ta sẽ có thể thành công quay về.

Nói tới chỗ thích thú, Côn Tà chí đắc ý mãn nói:

- Theo ta được biết, nơi đây không có phân chi của Ma tộc, truyền thừa của ngươi đến từ nơi nào, chẳng lẽ là vực ngoại sinh ra biến cố.

Vực ngoại? Chắc hẳn chính là địa phương nào đó ngoài Tiên Vực. Côn Tà này lai lịch cũng bất phàm. Lâm Nhất ra vẻ thân thiết, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Vị tiền bối này, ta muốn biết phong cấm của ngươi đã được phá giải chưa? Tinh huyết của ba vị tu sĩ Luyện Hư cộng với ba tu sĩ Hóa Thần có thể giúp ngươi khôi phục được mấy thành pháp lực? Hơn nữa, ngươi muốn dung hợp với Nguyên Thần của Thiên Tinh Tử thì còn phải đợi tới khi nào.

Hỏi liên tục không ngừng, khiến cho sắc mặt Côn Tà dần dần xuống.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, vẫn dồn ép hỏi:

- Với tu vi trước mắt của ngươi, còn có thể sử ra Bạch Hổ Ấn đó à?

Hắn chưa nói hết, không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên biến mất tại chỗ. Trong nháy mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt một phân thân của Thiên Tinh Tử, xích mang trong mắt bắn ra, lớn tiếng quát:

- Chết đi.

Đồng thời, thiết bổng Thiên Sát ong một tiếng hung hăng đập tới.

Cỗ phân thân đó vừa muốn ứng biến, đột nhiên bị một đạo huyết quang mạnh mẽ mà quỷ dị xộc thẳng vào thức hải. Hắn hơi trố mắt rồi cứng đờ giữa không trung. Trong nháy mắt trở nên lờ đờ này, thiết bổng ầm ầm hạ xuống. Bùm một tiếng, cả người hắn lập tức tứ phân ngũ liệt, không thành hình người.

- Đáng chết!

Thấy thế, Côn Tà lúc này mới biết một phen tâm tư vừa rồi đã uổng phí. Hắn oán hận mắng một tiếng, hai tay áo vung động, bảy điểm hắc mang đột nhiên hóa thành bảy đế đèn, lao thẳng về phía Lâm Nhất. Mà hắn chỉ muốn nhất kích tất sát, hai tay lại tế ra một chuỗi pháp quyết. Trong nháy mắt, trong trời đêm đột nhiên bay ra một con quái thú to mấy trượng, trên người vảy giáp kiên cố, cái đầu giống như linh xà phun mây nuốt sương, gào thét mà đi. . .

Cùng lúc đó, một phân thân của Thiên Tinh Tử tế ra phi kiếm.

Lâm Nhất vừa đánh lén đắc thủ, bỗng nhiên thân hình đờ ra. Thân hãm vòng vây, lại thêm bị khí cơ kiềm chế, hắn nhất thời khó có thể tránh né sát chiêu sắc bén đến từ Côn Tà. Mắt thấy nguy trong sớm tối, một thân ảnh đột nhiên một phân thành hai, bản tôn giống như phá kén mà ra, hai mắt huyết quang mãnh liệt, giống như phát điên nện thiết bổng Thiên Sát trong tay xuống, theo đó là một tiếng gầm:

- Giết!

Ngay sau đó thì vang lên hai tiếng nổ vang.

Bùm, bùm. Phân thân của Lâm Nhất khó thoát khỏi một kích thế tất phải thành đó, nổ tung trong trời đêm. Phân thân của Thiên Tinh Tử, cho dù được Côn Tà khống chế vẫn lộ ra sự tiến thối không được tự nhiên, lại bị bản tôn của hắn thừa cơ một gậy đập chết.

Một phen đánh lén kinh tâm động phách, cuối cùng cũng được như ước nguyện tiêu diệt hai cỗ phân thân. Lâm Nhất thầm thở phào, thiết bổng trên tay đã biến mất. Hắn xoay người ngang nhiên đối mặt với Côn Tà, hai hàng lông mày nhướn lên, huyết mâu chớp động, muốn liều mạng đến cùng.

Nhìn người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, Côn Tà hơi kinh ngạc, giơ tay lên triệu hồi bảy đế đèn. Do rất nhiều nguyên nhân hạn chế, uy lực của Huyền Vũ Ấn suy giảm mạnh, lại không khó khiến tu sĩ Hợp Thể phải nhượng bộ lui binh, ai ngờ một kích vừa rồi lại rơi vào tình hình như vậy. Hắn vẻ mặt âm trầm, chậm rãi nói:

- Phân thân vẫn chưa thể để mặc ta tùy ý sai khiến, bị hủy là không thể tránh được. Thần thức của ngươi rất mạnh, có thể so với tu sĩ Hợp Thể. Huyễn Đồng của ngươi đến từ thiên phú thần thông của yêu tu. Có điều ngươi đã là hậu nhân của Ma tộc ta, việc gì phải tự giết lẫn nhau? Chỉ cần ta khôi phục pháp lực thần thông, giúp ngươi đề thăng tới cảnh giới tu vi tiên nhân sẽ dễ như trở bàn tay.

Thấy Lâm Nhất thần sắc không rõ, Côn Tà ngôn ngữ mang theo vẻ dụ hoặc nói tiếp:

- Chỉ có tu tới Thái Huyền, Thái Bình, Thái Thanh và Chính Nhất của Phạm Thiên mới được coi là tiên nhân chân chính. Mà không có ai chỉ điểm, cơ duyên không đến, bất kể ngươi có tu luyện như thế nào, cuối cùng vẫn là uổng công! Chỉ cần ta khôi phục được tu vi Động Thiên cảnh năm đó, liền có thể độ ngươi thành tiên.

Phạm Thiên tứ cảnh, chính là nói tu vi Tiên Nhân, Thiên Tiên, Kim Tiên và Tiên Quân. Mà Động Thiên cảnh chẳng phải chính là tồn tại cường đại như Tiên Đế sao? Nếu có thể bám và một cao nhân như vậy, ai mà không động tâm? Chẳng trách Thiên Tinh Tử lại liều lĩnh bất chấp như vậy, dụ hoặc thành tiên thật sự khiến người ta si mê!

Chỉ có điều, từ trong lời nói của Côn Tà này không khó đoán được, hắn nói không chừng chính là một trong những chủ hung phá hoại Tiên Vực năm đó, lại am hiểu sâu Thiên Ma ấn, hôm nay hai bên định trước là chỉ có một người có thể sống tiếp. Mà nếu bỏ qua hôm nay, e là sẽ tạo thành sai lầm lớn! Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, cười lạnh nói:

- Ha ha! Đầu tiên là Bạch Hổ Ấn, về sau lại là Huyền Vũ Ấn, lại uy thế yếu dần, xem ra tinh huyết ngươi giết người đoạt được không chống đỡ được bao lâu nữa, còn muốn độ lão tử thành tiên à? Chỉ là muốn mượn cơ hội hít thở để phá giải phong cấm thôi.

Một lời nói toạc ra dụng ý của đối phương, hai tay hắn đột nhiên vung động, ba mươi sáu, bảy mươi hai, một trăm lẻ tám đạo pháp quyết rời tay mà ra, Nhật, Nguyệt, Nhân tam ấn hợp nhất, trong trời đêm bỗng nhiên xuất hiện một thanh búa đen cực lớn.

Tay đỡ râu, Côn Tà bất đắc dĩ thầm hừ một tiếng. Vô số vạn năm trước hắn từng thua trong tay một người, cũng thiếu chút nữa thì hình hồn câu diệt. Hắn gọi đó là số mệnh! Khi trùng sinh sau vô số vạn năm, một người trẻ tuổi lai lịch cổ quái lại khiến hắn thúc thủ vô sách. Vừa đoạt xá không lâu cộng thêm thần hồn không đầy đủ, tinh huyết chưa hóa thành của mình, cố gắng sử ra thần thông, chẳng khác gì uống rượu độc giải khát. Số mệnh còn có thể luân hồi ư? Người đó chính là vương giả chí tôn, Lâm quan chủ ngươi thì tính là gì!

Trong mắt Côn Tà hung quang lấp lánh, liên tục tế ra thủ ấn. Sau một thoáng, một con chim lạ to mấy tượng, người bọc trong hỏa diễm màu đỏ đen, mang theo uy thế đáng sợ của âm hàn gào thét mà ra.

Ầm một tiếng, giống như là thiên địa va chạm, trong trời đêm lóe lên tia chớp màu đen, theo đó là bão táp sóng lớn cuốn ra bốn phương tám hướng, gào thét trong sơn cốc vạn dặm. Vào khoảnh khắc búa lớn và Chu Tước đồng quy vu tận, Lâm Nhất chỉ cảm thấy uy thế vô biên ập tới, hắn không chịu nổi, đột nhiên bay ngược ra sau mấy trăm trượng. Hắn liên tiếp lăn lộn mấy vòng, không đợi lảo đảo đứng vững lại thì đã bất chấp khí huyết đang nhộn nhạo, lớn tiếng quát lên:

- Con mẹ nó lại nữa rồi.

Côn Tà thì lui liền hơn mười trượng, cả người nhộn nhạo. Chợt thấy một bóng người mang theo khí phách bất chấp tất cả liều mạng đánh tới, hắn đột nhiên trở nên hoảng hốt. Tình cảnh này rất giống năm đó! Chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên bừng tỉnh, tế ra thủ ấn, bảy đế đèn theo sau mà tới, bảy điểm Ma Sát Âm Hỏa quỷ dị mà lạnh lẽo. Ngay lập tức phía trước hiện ra hai đạo huyết quang, còn có...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.