Vô Tiên

Chương 1756: Chương 1756: Bí cảnh ma cốt (1)




Không ngoài sở liệu, mỗi lần Côn Tà xuất thủ đều muốn dồn người ta vào chỗ chết. Tất cả những lời mê hoặc, chỉ là để có thể súc thế tung ra thêm một kích. Mà sau Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước Ấn, Nhật Ma Ấn hắn thi triển ra cuối cùng lại không đủ gây sợ hãi, chỉ có bảy đế đèn đó và Ma Sát Âm Hỏa mới là sát chiêu cuối cùng.

Lâm Nhất tế ra Thiên Ma Ấn, đồng thời tận lực vận chuyển Huyễn Đồng. Dưới hai đạo xích mang giống như là thực chất, thần hồn bất an trong cơ thể Côn Tà không có chỗ trốn. Cùng lúc đó, một ánh lửa to bằng trứng chim từ ngón tay hắn bắn ra, theo mấy thức Minh Hỏa Ấn Quyết đột nhiên hóa thành một con hỏa long nho nhỏ, cuốn theo lôi quang và thế đốt trời diệt đất, cấp tốc xuyên qua bảy đế đèn. Trong nháy mắt này, thân hình hắn đột nhiên biến mất, chỉ có một tiếng rồng ngâm loáng thoáng xé rách hắc ám, tiếp theo chính là một ma long hư ảo gào thét mà đi.

Lúc này, Côn Tà chỉ cảm thấy trước mắt huyết quang mờ mịt, giống như về tới chiến trường giết chóc thời viễn cổ hồng hoang. khiến người ta tâm thần kích động mà khó có thể chống cự.

Đó là thiên phú thần thông của Yêu tộc, căn bản không đáng đem ra phơi nắng, lúc này sao lại có uy lực như vậy? Đúng rồi! Chỉ trách thần hồn của mình không đủ mạnh, cho nên giờ mới quẫn bách thế này!

Có điều, Thiên Ma Đại Phủ mang theo sát khí điên cuồng mà sắc bén đó, so với Thiên Ma Cửu Ấn hắn từng biết thì không ngờ có thêm mấy phần uy thế khó lường, khiến người ta thấy mà sợ. Đó là thiên kiếp chi lực à? Đó là thiên uy sao?

Lại thêm, ánh lửa kỳ dị đó... Không ngờ là Thiên Sát Lôi Hỏa!

Thiên chi dương hỏa có hai, là Thái Dương Chân Hỏa và Tinh Tinh Phi Hỏa; Thiên chi âm hỏa có hai, chính là Cửu Long Xích Hỏa và Thiên Sát Lôi Hỏa. Bốn loại dị hỏa đó đều là chí tôn trong hỏa, đều là vương giả bễ nghễ thiên địa.

Còn có ma long ở trên trời đó nữa, thế hung hãn không thể chống đỡ. Đó là thiên phú thần thông của long tộc, vô cùng quen thuộc! Một người trẻ tuổi nhìn thì rất tầm thường như hắn sao lai đồng thời thân mang truyền thừa của cả Ma tộc và Long tộc? Cho hắn thời gian, hắn chẳng phải là cường đại hơn cả người ấy năm đó sao?

Không biết là chạm tới cấm kỵ ngày xưa hay là rơi vào sự sợ hãi của số mệnh luân hồi, tâm thần của Côn Tà thất thủ, chiến ý không còn.

Trong bóng tối, nơi hỏa long nho nhỏ phát sau mà đến trước đó đbay tới, bảy ngọn đèn đột nhiên run lên, không ngờ rời khỏi đế đèn rồi biến mất. Mà dòng Thiên Sát Lôi Hỏa đó đột nhiên đại thịnh.

Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang xa cả vạn dặm! Dưới quang mang loá mắt, cả sơn cốc sáng như ban ngày. Thiên Ma Đại Phủ ở trong hư không xé ra một khe hở, chấn nát Nhật Ma Ấn đang ngăn cản, hung hăng cuốn Côn Tà vào trong sóng to gió lớn. Một thoáng sau, một dòng Thiên Sát Lôi Hỏa cùng một ma long hư ảo đồng thời lao tới.

- Ài! Số mệnh luân hồi.

Côn Tà phát ra một tiếng thở dài cuối cùng, sau đó cùng với bảy đế đèn giống như mây tan biến mất trong bóng tối.

Cùng lúc đó, tiếng động lớn vang khắp cả sơn cốc đột nhiên im bặt, thiên địa trở về với hắc ám, chỉ có Lâm Nhất lặng lẽ đứng đó. Theo một đường huyết quang chui vào trong cơ thể, hắn tay áo tóc dài tung bay, thần thái ngạo nghễ bất kham, dưới đôi lông mày rậm xếch ngược, trong hai mắt vẫn còn chiến ý hừng hực. Hắn nhếch miệng, mang theo vẻ ngang ngược ngông ngêng cười vang:

- Ha ha! Lão tử không tin luân hồi, không tin số mệnh!

Trong bóng đêm nặng nề, tiếng cười truyền đi rất xa, nhưng lại lộ ra vẻ tĩnh mịch lạnh lùng.

Một đường đi tới, chống đỡ mưa gió, sinh tử bách luyện, há có thể do một tiếng số mệnh là xong! Cút con mẹ nó đi, lão tử chỉ tin kiếp này!

Sau một thoáng, Lâm Nhất vẫn không nhịn được thở hắt ra một hơi, vẻ đắc ý khó tả thành lời. Côn Tà là cường địch hiếm có từ trước tới giờ! Không phải ở sự khó lường của hắn, mà là hắn có thể nhìn thấu bí ẩn của mình, cho nên mới mới khiến người ta cảm thấy đáng sợ! Hiện giờ, sau một phen đấu trí đọ dũng khí, vẫn bằng vào sức của bản thân mà trừ khử được hắn.

Đây coi như là một hồi trong âm thầm mưu tính một cường giả, cũng hữu kinh vô hiểm mà chiến thắng, có thể nói là tiêu trừ được một tai hoạ ngầm trong lòng, không thể không khiến Lâm Nhất tràn đầy tự tin. Đối với lai lịch của Côn Tà kia, tuy hắn có suy đoán đại khái, nhưng lại không muốn truy đến cùng. Tất cả những gì chưa biết, rồi sẽ có một ngày sáng tỏ.

Đại chiến qua đi, không khỏi một phen nỗi lòng xao động. Đợi bình tĩnh lại, nội thị khí hải, Lâm Nhất không khỏi ngẩn ra. Nguyên Thần của Long Anh và Đạo Anh vẫn là bộ dạng xưa, Nguyên Thần của Ma Anh thì nguyên lực mênh mông cuồn cuộn, có dấu hiệu tùy thời sẽ đề thăng tu vi. Mà khiến hắn ngạc nhiên nhất không phải là điều này, mà là tình hình trong cơ thể có biến hóa khác.

So với trước kia, hỏa diễm màu trắng bạc được nâng hờ trong tay Nguyên Thần của Ma Anh không chỉ to hơn một chút, còn kèm theo hắc quang cùng một tia hàn khí chí âm chí hàn khó hiểu. Thiên Sát Lôi Hỏa Lúc này giống như một con cự thú đang ẩn núp, uy mãnh mà quỷ dị khó lường.

Ngoài ra, sau khi tinh huyết của Côn Tà chui vào trong cơ thể, một nửa bị Nguyên Thần của Ma Anh hấp thu, một nửa còn lại thì bị khí cơ tới từ nguyên lực khác lạ đó cắn nuốt. Vì thế, trong khí hải giống như có một thiên địa mới hình thành, lại cùng tồn tại với thiên địa vốn có, thật là có chút kỳ dị.

- Lén la lén lút! Vô duyên vô cớ quấy nhiễu sự tĩnh của người ta.

Lâm Nhất đang xem xét dị thường trong cơ thể, đột nhiên bị một tiếng quát mắng cắt ngang. Hắn nhìn về phía bóng người màu hồng nho nhỏ đó, hiếu kỳ nói:

- Đây là nhà ta, muốn nhìn muốn xem kệ ta, liên quan gì tới ngươi.

Thiên Trần khoanh chân ngồi ngay ngắn, ngẩng khuôn mặt tinh xảo lên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.