Vô Tiên

Chương 1757: Chương 1757: Bí cảnh ma cốt (2)




- Phòng có nữ quyến ở, chủ nhân có thể tùy ý ra vào à? Không có đạo lý! Chẳng lẽ ngươi tâm hoài bất quỹ.

Lâm Nhất vung tay chộp tới, một Càn Khôn giới từ trong bóng đêm bay lên. Vật này thuộc sở hữu của Thiên Tinh Tử. Côn Tà kia thì chẳng lưu lại thứ gì, không khỏi khiến người ta có chút tiếc nuối, mà cái này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình đang tốt của hắn, như có ám chỉ gì đó mỉm cười:

- Tiểu nha đầu, khi ta giao thủ với người ta, ngươi giả vờ tĩnh tọa, kỳ thực là đang rình coi. Nếu ngươi và Côn Tà có quen biết, đừng ngại nói ra cố sự nghe thử đi.

- Ngươi.

Thiên Trần vốn định thuận miệng đốp lại một câu xú tiểu tử, nhưng không biết vì sao lại muốn nói lại thôi. Nàng ta miệng lưỡi lanh lợi lại giống như tự dưng nuốt phải lưỡi, nhưng vẫn già mồm át lẽ phải nói:

- Ngươi nói người đó à? Ta không biết! Âm thầm quan tâm, sao lại nói là rình coi, còn không phải sợ chủ nhà ngươi chết đi, khiến tiểu nữ tử không nơi nương tựa, ôi mệnh ta khổ quá.

Những lời này thuần túy là bẻm mép căn bản không nói rõ nguyên do. Lâm Nhất giương mắt nhìn về phía xa, bay tới tòa núi đá đen đó, thoải mái tùy ý hỏi:

- Thiên Trần, mong ngươi sớm ngày nặn lại Nguyên Thần tái tạo nhục thân.

- Hì hì! Nếu thật sự có ngày đó, đều là nhờ Lâm đại tiên nhân ban tặng, Trần Tử cam nguyện làm nô làm tỳ!

Trong lời nói của Thiên Trần bớt đi một phần điêu ngoa, có thêm mấy phần ngoan ngoãn và nhu thuận. Mà nàng ta lại đổi ngữ điệu, quay về bản tính, thản nhiên nói:

- Có điều hiện giờ ngươi đừng hòng đuổi được ta đi.

Trong khí hải có lão long là đã quá đủ rồi, giờ lại thêm Thiên Trần tinh quái, mình còn có bí mật gì mà giấu nữa? Mà những lời vừa rồi của Lâm Nhất dĩ nhiên dã bị người ta nhìn thấu và cự tuyệt tuyệt đối.

...

Quay về sơn động, nhìn bốn phía trống rỗng, Lâm Nhất thầm thổn thức. Bên trong dòng nước xiết này, chúng sinh tựa như một đàn cá diếc tranh nhau bơi lên, người may mắn lại chẳng có mấy ai, phần lớn là theo sóng nước biến mất vô tung vô ảnh. . .

Tuy rất cảm khái, nhưng Lâm Nhất tự nhận là tục nhân. Hắn nhặt Càn Khôn giới và pháp bảo mà Thải Ứng Tử và Kỷ Anh để lại lên, còn không quên tìm kiếm khắp nơi trong sơn động, đi tới trước lỗ thủng kia, không khỏi hai mắt sáng ngời.

Trong sơn động, đá vụn ngổn ngang, hiện ra một lỗ thủng to chừng bốn năm thước. Côn Tà chính là từ đây chui lên, tình hình lúc đó rất kinh diễm. Hiện giờ chủ hung mất mạng, trăm điều kỳ quái tự lộ, mà ma khí từ trong tỏa ra lại vô cùng nồng đậm.

Lâm Nhất chăm chú nhìn một lát, giơ tay lên dùng sức tóm xuống. Giống như là rồng lật người, đá vụn trong lỗ thủng đột nhiên bị hất lên cao, một vật đen xì từ trong bay ra, bị tay áo của hắn cuốn về.

Trong tiếng bùm bùm, đất đá rơi xuống, Lâm Nhất lui về phía sau tránh né. Còn chưa kịp chạm tay vào vật đen xì đó, hai chân lại không đứng vững, lại thêm một tiếng sét đánh điếc tai giáng xuống đầu, căn bản không thể ứng biến. Đột nhiên có hào quang hiện lên, hắn theo đó liền bị một đạo lực đạo mạnh mẽ hất ra ngoài.

Đột nhiên, cảnh vật nhưa tua ngược. Lâm Nhất chẳng buồn nghĩ nhiều, vội vàng bay lên trời. Chỉ thấy cát vàng vạn dặm, bầu trời cao xa. Tình hình ở xung quanh hiển nhiên chính là chỗ lúc tới.

Không cần đợi tới lúc trăng tròn tháng sau, cứ như vậy mà thoát ra khỏi bí cảnh?

Lâm Nhất dần dần phục hồi tinh thần trong không trung, thầm hô lạ quá! Mà hắn lập tức chậm rãi hạ xuống, trong đống cát mịn trước mặt, một thứ đen đen nằm đó, chính là vật vừa rời tay. Bên trong ma khí mờ mịt, lộ ra vẻ bất phàm.

Trong thần thức, đó là một khối xương cốt màu đen chứa đầy ma khí, to hơn thước, hình dạng giống như là đá núi, bên trên còn có hoa văn?

Lâm Nhất lại tóm hờ một cái, vào nháy mắt xương cốt vào tay, ma khí tang thương trầm trọng mà tinh thuần khiến người tâm thần thắt lại. Đây không là hài cốt còn lại của Côn Tà, chắc là thú cốt đến từ viễn cổ. Mặt lưng của nó khắc hoa văn phong cách cổ xưa, không ngờ là hình vẽ của nhật, nguyệt, nhân, Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long cùng với Bạch Hổ. Mặc dù bút họa đơn giản nhưng lại có thể thể nhận ra rất rõ ràng.

Thấy thế, Lâm Nhất mắt lộ vẻ vui mừng. Hình vẽ nhật, nguyệt, nhân đã quá quen thuộc rồi, không khác những gì thấy ở trong Ma trủng Lôi Kiếp cốc năm đó. Nói như vậy, tứ tượng còn lại nhất định Chu Tước Ấn, Huyền Vũ Ấn và Thanh Long Ấn cùng Bạch Hổ Ấn của Thiên Ma Cửu Ấn. Còn nhớ Côn Tà từng nhắc tới, còn có Khôn Ma Ấn và Càn Ma Ấn, hai cái này ở đâu?

Lâm Nhất cầm ma cốt lật đi lật lại ngắm nghía mấy lần, dĩ nhiên chỉ có bảy thức ma ấn, hai thức lợi hại nhất thì không thấy bóng dáng. Hắn có chút không cam lòng, nhưng đành phải bỏ qua, cũng thầm lấy làm may mắn. Côn Tà chịu khổ mấy vạn năm, phí bao tâm có mới tìm được cơ hội trùng sinh, lại vào lúc tu vi không đủ và thần hồn yếu nhất bị giết chết, không thể nào khéo hơn. Nếu để mặc đối phương thực hiện được tâm nguyện, những gì xảy ra tiếp theo thật sự là vô cùng khó đoán.

Bao năm qua, Côn Tà ẩn thân ở đâu? Là trong khối ma cốt này hay là bí cảnh thần kỳ đó? Lâm Nhất đưa thần thức vào vật trong tay, lại vì có ma khí ngăn trở, căn bản không nhìn rõ tình hình bên trong. Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, ngưng thần thử lại.

Chỉ trong giây lát, ma cốt trong tay Lâm Nhất đột nhiên rơi xuống đất, mà bản thân hắn không ngờ lại biến mất trong hư không. Sau đó, hắn lại bỗng nhiên ở chỗ cũ hiện ra thân hình, trong vẻ mặt đang ngạc nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.