Trên cồn cát vàng, Lâm Nhất ngồi khoanh chân giống như một sa thạch không bắt mắt. Để mặc cho gió thổi nắng chiếu và vật đổi sao dời, hắn vẫn bất vi sở động, chỉ là trong tay vẫn cầm ma cốt đen xì đó. Hai mắt nhắm hờ, khóe miệng nhếch lên.
Khi thần thức cường hành xuyên qua lớp ngăn cách của ma khí, Lâm Nhất đột nhiên như trở về trong sơn cốc hắc ám quen thuộc kia. Hắn lập tức tỉnh ngộ, sau đó thì thoát thân, vẫn không nhịn được mà tâm thần kích động. Tất cả những gì phát sinh lúc trước, đều ở trong một khối ma cốt nho nhỏ này.
Trong ma cốt giống như tự thành thiên địa, phủ bên ngoài một tầng kết giới ma khí, giống như như là Càn Khôn giới tử, lại có thể thể chứa vạn vật, có chút thần dị. Không cần nghĩ nhiều, Côn Tà chính là giấu phân thần ở đây, mượn âm sát chi khí của đêm trăng tròn mà cởi bỏ phong cấm, lại phóng ra pháp bảo đế đèn để tiếp dẫn, mọi người tự chui đầu vô lưới mà không biết, còn tưởng rằng thật sự tìm tới một bí cảnh, không ngờ liền bước vào một con đường không có lối về.
Thử nghĩ, Côn Tà có thể trùng sinh và khôi phục tu vi, bằng vào thần thông của Thiên Ma Cửu Ấn, lại luyện hóa ma cốt làm của riêng, đừng nói là Hành Thiên Tiên Vực, cho dù là xưng bá giới nội ngoại cũng chưa biết chừng! Đến lúc đó hắn sao chịu bỏ qua cho kẻ được gọi là hậu nhân của Ma tộc, chỉ sợ Lâm quan chủ gặp tai vạ đến nơi rồi!
Một trận gió nhẹ thổi tới, cuốn lên cát bụi. Một tầng mây mù màu vàng tràn qua đại mạc, khói mù trên trời dần lên.
Tĩnh tọa ba ngày, vẫn khiến người ta nỗi lòng khó yên. Chân mày Lâm Nhất nhướn lên, chậm rãi mở mắt. Đại mạc nổi gió, thần sắc hắn vẫn như cũ, chỉ có trong con mắt thâm thúy là lấp lánh tinh quang, giống như muốn xuyên qua sương mù trùng trùng, tới thẳng cuối hư vô của thương khung.
Thất ấn hợp nhất liền có thể quyết tranh hơn thua với vương giả Tiên Vực năm đó! Nếu mình tu luyện nó đại thành, hoặc là tu tới tứ ấn hợp nhất, ngũ ấn hợp nhất, không hy vọng ngày sau trở thành tiên đạo chí tôn, ít nhất thì tiêu diệt hai tiên môn đó cũng không phải là nói chơi. Lão tử chính là Thiên Ma trên đời, lão tử chính là chân long tái sinh, tuyệt đối sẽ không dung tha cho Thiên Uy Phục Long chắn đường! Đến lúc đó, Hành Thiên môn thì làm sao?
Cuồng niệm khiến cho trong ánh mắt của Lâm Nhất có sát khí yêu tà lóe lên, uy thế trên người cũng từ từ tỏa ra, bức cho bão cát chưa tới gần đã phải từ xa xa bay vòng né tránh. Trong phạm vi hơn mười trượng, không dính một hạt bụi.
Nhìn ma cốt trong tay, Lâm Nhất thần sắc khẽ động. Năm đó có được Thiên Ma Ấn, mất tám mươi năm mới có thể từ không thành có, hoàn toàn là dựa vào khổ sở thể ngộ. Hiện giờ chính mắt thấy và âm thầm lưu tâm ghi nhớ Chu Tước, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ tam ấn mà Côn Tà thi triển, chắc hẳn tu luyện của mình sẽ trở nên làm ít công to.
Lâm Nhất thu hồi ma cốt, trên tay xuất hiện thêm bốn Càn Khôn giới. Xóa đi ấn ký thần thức trên từng cái, thứ bên trong nhìn cái là rõ. Trong Càn Khôn giới của Thiên Tinh Tử, có Càn Khôn giới của Ngô Huyền, Thanh Diệp. Di vật của sáu đồng bạn trong Bí cảnh đều ở đây.
Đa tạ các vị đạo hữu đã ban thưởng! Niệm tình hơn trăm khối tiên tinh trong đây, từ nay về sau, Lâm quan chủ tuyệt đối sẽ không làm khó hậu bối môn nhân của các ngươi!
Lâm Nhất gật gật đầu tự cho là đúng, liền muốn kiểm kê một chút thu hoạch của chuyến này, chợt thấy sấm sét điếc tai, không khỏi ngẩng đầu nhìn. Gió mạnh càn quét đại mạc, đúng là long trời lỡ đất, khiến cho thiên địa biến thành hỗn độn.
Thấy tình hình này, Lâm Nhất biết không thể ở lại nơi này nữa. Hiện giờ không thiếu tiên tinh, có hi vọng đề thăng tu vi; Ma cốt và Thiên Ma Cửu Ấn cùng với pháp môn phân thân Thiên Tinh Tử luyện chế, đợi ngày sau tìm một nơi yên tĩnh để bế quan nghiên tu thì thỏa đáng hơn.
Lâm Nhất thu hồi thứ trên tay, bay lên ba ngàn trượng, lúc này mới dừng lại quan sát tứ phương. Trong phạm vi gần vạn dặm của đại mạc đều bị cát bụi bao phủ, giống như vô số cự thú đang chạy chồm, đang rít gào, thanh thế có chút đồ sộ. Ngẩng đầu nhìn lên, một tầng cương phong màu xanh nhạt vờn quanh, tinh thần xa xa rõ ràng trước mắt. Thiên Tinh chỗ Hành Thiên môn giống như treo cao trên trời, cao cao tại thượng lại lộ ra mấy phần thần bí khó lường, xa không thể với.
Không biết vì sao, chỉ cần ngẩng đầu nhìn thấy Thiên Tinh giống như là trăng tròn kia, liền khiến người ta trong lòng ngột ngạt. Lâm Nhất thầm nhổ một ngụm nước bọt, tìm một phương hướng rồi bay tới. Ngoài vạn dặm có một tòa thành.
Lâm Nhất một mình từ từ tiến về phía trong không trung, không chút để ý quan sát tòa thành sa mạc ở xa xa. Nơi đó có thành trì cực lớn, có ốc đảo, có hồ nước, còn có mấy chục vạn hộ gia đình, hẳn là một nơi náo nhiệt. Đã tới thì không ngại nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó thì bắt đầu công việc.
Tuy nói không vội lên đường, nhưng Lâm Nhất vẫn dần dần tiếp cận rìa gió lốc. Tòa thành sa mạc đó còn cách mấy trăm dặm. Trong thần thức đã có phát hiện, hắn không khỏi đi chậm lại rồi quan sát phía dưới.
Bên trong bão cát đang tàn sát bừa bãi, có một đoàn người ngựa đang khổ sở giãy dụa. Một hai tram con súc sinh cao lớn đang phủ phục, đầu đuôi nôí nhau, không ngờ vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài. Ở giữa là một hai trăm tráng hán đang điên cuồng hò hét, giống như đang ra sức bảo hộ người nào đó.
Ở giữa cả người lẫn vật chính là một chiếc xe ngựa đang bị chôn trong đất cát, thùng xe và nóc xe sớm đã bị lật bay, chỉ có một nữ tử quần áo xộc xệch đang co quắp run rẩy vì lạnh, lại nắm chặt một khúc ngọc trượng kỳ dị không buông tay. Mà các tráng hán ở bốn phía thì ốc còn không mang nổi mình ốc, không ngờ vì có điều kiêng kị mà không dám tự tiện tiếp cận. Kết quả là một hai trăm người này cứ như vậy bị tàn phá trong dày vò. Lại không ai biết rằng, bão cát thảm thiết sắp cuốn đi xa rồi.
- Cứu ta.
Một tiếng hét vang lên, liền bị chôn vùi trong tiếng gió gào thét. Chỉ một lát sau, nữ tử trên xe đột nhiên bị cuồng phong cuốn lên, giống như lá cây bay lên không trung, trong nháy mắt liền biến mất trong cát bụi mờ mịt. Các tráng hán ở xung quanh sợ quá, hò hét không thôi, nhưng lại thúc thủ vô sách.
Đúng lúc này, một đạo quang mang kỳ dị tự dưng xuất hiện, trong nháy mắt đã bao phủ cả người lẫn vật vào trong. Bão cát biến mất, nữ tử đó đi rồi lại quay lại, trên người có một long ảnh trông rất sống động quấn quanh, còn có một người trẻ tuổi khí độ bất phàm theo nàng ta chậm rãi hạ xuống.
Trong lúc nguy cấp, Lâm Nhất đi ngang qua nơi này thuận tay giúp một cái. Hắn nhẹ nhàng đặt nữ tử đó lên xe, long ảnh tiêu tán, quang mang bốn phía không thấy đâu nữa, tiếng gió mang theo khói mù đi xa. Chân trời hiện ra một tia ánh nắng chiều, không ngờ lại rất rạc rỡ lộng lẫy.
- Đa tạ tiên trưởng!
Một hai trăm người ở đây đồng thanh nói lời cám ơn, thanh thế không nhỏ.
Vừa rồi chỉ là lâm thời nổi lòng trắc ẩn ra tay giúp đỡ, không có gì đáng nói cả! Lâm Nhất nhìn cảnh sắc ở chân trời, nhớ lại uy lực của Chính Dương Kim Long Thủ đã trải qua biến dị, hắn căn bản không quan tâm tới những hán tử cường tráng này, thân hình chậm rãi bay lên, có tiếng nói yêu kiều êm tai rất đúng lúc truyền đến.
- Bổn vương Cổ Lệ, cảm tạ ơn lớn của tiên trưởng!
Bổn vương? Trong lúc vô tình cứu được một nữ vương! Khi rời đi, Lâm Nhất không khỏi quay đầu đánh lại quan sát đám người phía dưới.
Trên xe ngựa trang trí xa hoa, một nữ tử thân mặc sa mỏng tay cầm ngọc trượng chân thành đứng đó. Nàng ta khoảng hai mươi ba mươi, mi như than vẽ, mắt như chấm nhỏ, da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp. Mà hai cánh tay đẫy đà của nàng ta lộ hết ra ngoài, lại thêm dáng người dong dỏng, trên dưới lộ ra mấy phần dã tính, cũng có một phen khí thế khác lạ!
Có điều, đoạn ngọc trượng dài hơn thước đó không giống phàm vật. Trong bảo thạch khắc ở một đầu của nó ẩn chứa pháp lực, giống như một kiện linh khí. Một phàm nhân cầm vật này trong tay, không biết có thể mang tới công dụng gì.
Một hai trăm tráng hán đó đều mặc giáp trụ, lưng dắt lợi nhận, mặc dù hành tích chật vật lại không mất đi vẻ bưu hãn, hiển nhiên là thị vệ bên cạnh nữ vương. Mà tọa kỵ đang nằm trong cát, có Hổ Tuấn, còn có súc sinh không biết tên.
Xem ra đoàn người này thật đúng là tư thế vương tộc xuất hành, lại không liên quan gì tới mình! Lâm Nhất nhẹ nhàng vung ống tay áo, chắc tay sau lưng muốn bỏ đi, không ngờ nữ tử tự xưng là vương đó lại nói tiếp:
- Tiên trưởng! Được ngài xuất thủ cứu giúp, Cổ Lệ xin dùng vị trí quốc sư vương thành để cảm ơn.