Trong tinh không, một bóng người từ rất xa bay tới. Nàng tóc trắng phơ, thần tình tiêu điều, hoàn toàn không có bất thường và âm trầm của ngày xưa, ngược lại càng giống một lão phụ nhân cô độc không chỗ nương tựa, vẫn còn đường cùng bồi hồi!
Lâm Nhất đang tĩnh tọa vội mở hai mắt ra, Tiên Nô bên cạnh nhỏ giọng tỏ ý nói:
- Sư phụ! Đó là Cửu Mục Hoàng bà bà, dẫn theo Trần Tử tỷ tỷ...
Bên ngoài mấy trăm trượng, ba vị cao nhân ngồi nghiêm như trước. Hạo Độ và Ngọc Thắng tay vuốt râu ngắm nhìn, cả hai đều mang thần sắc khó hiểu. Còn Ngô Dung chưa hề quan tâm tới người đến, mí mắt cũng chẳng muốn nhếch lên thoáng chốc.
Lão phụ nhân ấy đột nhiên hiện thân, không ngờ lại là Cửu Mục Hoàng bà bà!
Lâm Nhất hơi nhíu mày, vung ống tay áo bay lên cách mặt đất, trong trẻo nhưng lạnh lùng quát:
- Trần Tử ở đâu, chỗ nào? Ngày hôm nay cho dù ý đồ ngươi đến như thế nào, trước tiên đáp thật cho ta biết...
Hoàng bà bà thoáng kinh hoảng nhưng lập tức ngầm nhẹ nhàng thở ra, không hề tránh né, ngược lại chậm rãi đi phía trước với thần tình không thích, lên tiếng đáp:
- Nha đầu đáng thương đó chính là mệnh căn tử của lão thân, lão thân há sẽ hại nàng ta...
Thấy thế tới của Lâm Nhất hòa hoãn, nàng ta lại nói:
- Có thể mượn bước nói chuyện hay không...
Song phương cách nhau nghìn trượng, mặt Lâm Nhất vẫn trầm như nước.
Hoàng bà bà tiếp đó nói:
- Chuyến này ta vâng mệnh mà đến, nếu ngươi hỏi người chủ sự có ai, Thánh Nữ, Vũ Tử, Trần Tử...
Nàng ta nói ngắn gọn dứt khoát, dần dần đã có mấy phần phong độ tàn nhẫn của ngày xưa.
Lâm Nhất chợt ngừng thế đi, thoáng bất ngờ.
Hoàng bà bà dừng theo, nhưng lại hừ một tiếng mà không nói gì nữa.
Lâm Nhất yên lặng đánh giá Hoàng bà bà, chốc lát lại nói:
- Đi theo ta...
Hắn xoay người bước đi, vẫn chưa quay trở về chỗ cũ mà thân hình hạ xuống bên ngoài mấy dặm, ung dung ngồi xếp bằng. Tinh thần hoang vắng, hiếm thấy bụi trần, chung quanh có chút trống không tĩnh lặng. Trước mặt hắn là một hố đá sâu hơn trượng, phạm vi chung quanh hơn mười trượng là ao hồ khô cạn, nhưng không thấy trầm tích năm tháng, chỉ có nhợt nhạt vĩnh hằng và hoang vắng vô biên.
Hoàng bà bà sau đó tới, rơi xuống chỗ đối diện hố đá. Đối với cử động của hai người, ba vị cao nhân xa xa cũng vô tâm hỏi tới. Tiên Nô thì đứng dậy ngóng nhìn một lát, lập tức lại thật thà ngoan ngoãn ngốc tại chỗ.
Lâm Nhất run run vạt áo đạo bào, nói ra:
- Ngươi một người gánh vác ba người nhờ vã, không ngại giảng giải hết tất cả mọi thứ...
Đó là ba nữ tử khác biệt, không ngờ lại đồng thời gọi người truyền lời, thật quỷ dị làm sao. Lời hắn nói bình thản, hiển nhiên là nghi ngờ đối với ý đồ tới của Hoàng bà bà.
Hoàng bà bà liếc mắt ra xa xa, bấy giờ mới chuyển hướng tới cái hố cách Lâm Nhất. Nàng ta quan sát thêm chút nữa, thần sắc cảm khái. Mấy trăm năm qua đi, lúc trước tiểu bối kia cả gan làm loạn hợp lực chiến bốn phương, không chỉ không chết mà còn biến hóa nhanh chóng, đã trở thành Tiên Quân cao thủ, lại nhất thống giới trong ngoài mười lăm nhà Tiên vực, cũng dần dần thành thế đỉnh phong chí tôn! Mà hắn vẫn còn trẻ như vậy, vừa lên chói lọi như mặt trời không thể cản trở...
Hoàng bà bà lắc lắc đầu, hỏi:
- Ba người nhờ vả khác biệt, ngươi muốn nghe từ cái gì?
Đối phương nhếch khóe miệng lên, lộ ra thần tình khiến cho người ta quen thuộc và bất đắc dĩ. Nàng ta buông tiếng thở dài, nói:
- Thôi! Đây là ta nhọc lòng chuyện cuối cùng vì Cửu Mục, hay là trước công sau tư đi...
Nàng hơi ngừng một chút, không ngờ lại thay bằng truyền âm tiếp đó nói:
“Thánh Nữ im lặng chờ mười năm, thủy chung không thấy ngươi dắt chúng tới. Vì thế, nàng ta nhắn ta nói câu: Ngày sau gặp gỡ, bàn về Tiên vực quy chúc...”
Không nằm ngoài dự liệu, Thánh Nữ đang chờ người tới cửa, mà Lâm Nhất vẫn chưa thừa thắng xông lên khiến nàng rất là bất ngờ, muốn ngày sau gặp gỡ lại bàn về đúng sai. Mà Hoàng bà bà tất trở thành một người mang tin tức cho hai bên, mang lời nói như đang hạ chiến thư. Nói trắng ra là, đến lúc đó sẽ đọ sức một phen. Người thắng, tự nhiên là chủ nhân Tiên vực. Người thua, nhận thua cuộc!
Hoàng bà bà hơi chậm lại, tiếp đó nói:
- Trước khi đi, Trần Tử cũng có câu nhờ ta nhắn cùng ngươi. Nàng ta nói 'Thiên nhai quá xa, duyên phận quá ngắn!' ...
- Chậm đã.
Lâm Nhất nghe tới đây, thoáng sửng sốt, giơ tay cắt đứt lời của Hoàng bà bà, như có điều suy nghĩ.
Lần này Tiên vực rung chuyển không chỉ có quy chúc Tiên vực, hơn nữa có nghĩa là tồn vong của Cửu Mục. Thánh Nữ chỉ truyền đến một câu nói hời hợt, dường như vẫn chưa để trong lòng đối với mọi chuyện sắp đến. Cùng với những thái dộ trước đó, xem ra đó là một nữ tử có tâm cơ sâu nặng, phàm tính trước làm sau, thắng bại chưa phân tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Trùng hợp long trời lỡ đất, nàng ta há sẽ sơ suất như thế? Mà gặp gỡ ngày sau là khi nào... ?
Còn nữa, Hoàng bà bà công bố chuyến này chính là chuyến phục vụ cuối cùng, chẳng lẽ nàng ta thật sự quyết liệt cùng Cửu Mục hay sao?
Còn có Thiên Trần đang cố lộng huyền hư hay không? Năm đó mới bắt đầu quen biết, nàng ta đã từng nói đùa muốn cùng mình dắt tay nhau đi tới thiên nhai. Trong thời khắc đi xa theo Cửu Châu Hóa thần cao thủ, kịp thời đưa tới cho mình một quả tín giản. Vẫn còn còn nhớ rõ: 'Hành chí thủy cùng vân vị khởi, không cốc bách niên nhạn quy lai; thiên nhai lộ tẫn thiên môn khai, nhất bộ tuyệt trần đăng tiên khứ'. Bốn câu thơ ấy không giải thích được ý nghĩa, cho đến sau đó mới hiểu được thâm ý bên trong. Mà sau khi gặp lại nhau, không ai kịp nói thêm được gì. Ngày hôm nay chỉ có tám chữ. “Thiên nhai quá xa, duyên phận quá ngắn...”
Lâm Nhất bỗng nhiên hỏi:
- Vì sao Trần Tử không tới?
- Hừ! Làm sao ta biết...
Hoàng bà bà trả lời một câu đương nhiên, ngược lại nói:
- Ngươi có Trần Tử vướng víu như thế thực cũng đã an ủi người...
Lâm Nhất trầm ngâm xuống, hỏi lần nữa:
- Hoàng bà bà! Ngươi từng vì truyền thừa Tiên đế cùng với « Tam Hoàng kinh 》mà không tiếc gạch ngói cùng vỡ với ta. Giờ này tại sao lại bỏ đi không thèm để ý, có thể nói thật hay không?
- Ngươi không muốn nghe Vũ Tử nói như thế nào sao... ?
Hoàng bà bà sâu kín nhìn Lâm Nhất chằm chằm, dò hỏi một câu.
Lâm Nhất hơi nhích động đuôi lông mày, đáp:
- Không cần nóng lòng nhất thời.
- Hừ! Tính tình ngươi thật trầm tĩnh...
Hoàng bà bà kiêng kỵ chính là Ngô Dung và hai vị tiền bối khác, lại không có bao nhiêu kính ý đối với Lâm Nhất đã từng bại dưới tay. Dường như nàng đang có tâm sự xúc động, không ngờ lại bùi ngùi thở dài một tiếng, nói ra:
- Có người tiếp thủ, liền có người thả tay, làm sao nói chuyện bỏ đi không thèm để ý! Tung tích về “Tam Hoàng kinh” lại không có quan hệ gì với lão bà tử ta. Mấy vạn năm cho tới nay hại khổ người...