- Nên đi thì hơn...
Khi Tiên Nô lần nữa cầm một vật đi ra khỏi cửa hàng, ba người đã từ từ đến đến đầu cuối của trấn nhỏ. Chỗ này có một loạt phòng xá nhìn lên núi, gần bên là rừng trúc vòng chung quanh, một nơi rất u tĩnh, Thiên Ngọc khách điếm...
- Sư phụ! Cửa tiệm vừa rồi có chút thú vị, không ngờ lại luyện chế vật tư dụng cho nữ nhi gia...
Lâm Nhất ngừng quay lại nhìn, ánh mắt rơi vào trên tay của Tiên Nô. Đó là một chiếc gương đồng có hình dáng xinh xắn tinh mỹ. Hắn thoáng quan sát một chút rồi hỏi:
- Vật này có ích lợi gì?
Tiên Nô giơ tay lên, vẫn còn ưa thích, tỏ ý nói:
- Đây chính là Linh khí tầm thường, gia trì thần thức ấn ký, có thể khiến cho người trong gương có ảo giác cải lão hoàn đồng. Chỉ có thế mà thôi, cũng không dùng nó.
Một linh khí như thế cũng góp chút niềm vui nhỏ cho nữ nhi. Nhà luyện khí kia thật ra rất hiểu biết con đường phát tài!
Lâm Nhất mỉm cười lắc đầu, đạp không chậm rãi bay lên. Chẳng biết tại sao trong lòng bỗng nhiên vừa động. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lại nhìn phía phía dưới như có điều suy nghĩ. Mặt cỏ, cây già, phòng trọ, Thiên Ngọc khách điếm vẫn mang dáng vẻ trước đây, nhưng hình như thiếu thiếu cái gì đấy...
. .
300 vạn dặm trên bầu trời, một viên tinh thần hoang vắng lẳng lặng huyền không. Trên một hòn đá nhô ra sườn núi, có ba bóng người ngồi yên lặng. Trong tay mỗi người nắm tinh thạch năm màu, vẫn đang hành công không nghỉ.
Khi Lâm Nhất dẫn Tiên Nô và Thiên Lang từ không trung giáng xuống, ba người đồng thời mở mắt ra. Trong đó Ngô Dung tỏ ý nói:
- Lâm Nhất! Có Thần thạch ngươi tương trợ, ta cảnh giới Động Thiên sơ kỳ tiểu thành gần như viên mãn.
Hắn lật bàn tay một cái, mảnh vụn tinh thạch bay xuống, lại nói:
- Có thể có thêm mấy khối nữa hay không...?
Lâm Nhất phiêu nhiên đến Ngô Dung tới gần, mỉm cười, giơ tay lên ném đi, một trăm khối tinh thạch từ từ bay ra. Đối phương vui mừng gật đầu, tay áo phất một cái, đã thu Thần thạch vào trong túi, tiếp đó thổ nạp điều tức.
- Lâm lão đệ! Thần thạch giới này hiếm thấy, vì sao ngươi lại có nhiều như vậy?
Nghe tiếng, Lâm Nhất quay sang Ngọc Thắng đang ở bên ngoài mười trượng, đáp:
- Lượm giữa đường...
Hắn chậm rãi nhẹ nhàng trôi qua, thần sắc Hạo Độ càng cổ quái hơn, nói:
- Là lượm được, hay là đào...
Lâm Nhất lại toét miệng cười, không muốn nhiều lời, lần nữa xuất thủ 200 khối tinh thạch.
- Lão đệ thật là giàu có! Ngày sau còn phải kiến thức một chút về bản lãnh giữa đường phát tài a...
Ngọc Thắng không cự tuyệt Thần thạch đến từ đâu, khen không dứt miệng. Còn Hạo Độ sau khi thu tinh thạch lại lắc đầu nói ra:
- Chuyện thất đức này không phải là hành vi quân tử a! Nhớ lại hồi đó, ta có thể bị người nào đó hại khổ rồi vậy...
Lâm Nhất quan sát hai người giây lát, bĩu môi, xoay người đi ngay lập tức. Ngô Dung là nhân vật sát phạt quả đoán, tu luyện cũng giống như vậy. Còn hai vị trước mắt lại mọi sự nương theo số phận, đến nay không thấy có nửa phần tiến cảnh. Còn Hạo Độ là nhân vật miệng mồm thất đức, dù thế nào cũng không phải là Lâm mỗ nhân a...
Tiên Nô và Thiên Lang còn đang chờ tại chỗ, thấy thế liền theo đến một khối đá khác trên sườn núi bên ngoài mấy trăm trượng.
Thân hình Lâm Nhất rơi xuống, vén vạt áo ngồi xếp bằng. Thiên Lang không cần phân phó, trong nháy mắt bay vào của trong vòng long quyển của hắn.
Tiên Nô làm bạn ở một, không chịu tự tiện rời đi.
Lâm Nhất không tán thành lắc lắc đầu, hai mắt hơi khép, tâm thần vừa chuyển, đã đến một phương thiên địa khác.
Tiên Nô bảo vệ ở một bên, dương dương tự đắc. Lần này xuất hành, sư phụ thủy chung vẫn cưng chiều mình. Tuy ngài là trưởng bối, lại ôn hòa tùy ý hơn nữa quan tâm đầy đủ, thân thiết giống y như huynh trưởng. Cả đời như thế, đủ rồi...
Thiên địa kết giới, mây mù bao phủ trên ruộng dốc, bản tôn nguyên thần của Lâm Nhất đang đưa mắt nhìn bốn phía.
Từ khi, Thiên Ma kết giới chính là Tử Tịch chi địa ám trầm một phương. Mà mấy trăm năm qua đi, nơi này đã là đại biến dáng vẻ!
Trên bầu trời, Huyền Thiên châu hóa thành một đoàn quang mang to lớn, giống hệt một đợt chước nhật, tản ra quang huy vàng sáng chiếu rọi bốn phương. Dưới ánh sáng thiên quang, mặt đất bao la hình như là thời cơ chín muồi, nếu như tháng mười thai thành, cuối cùng tránh thoát trói buộc mà biến thành hình dáng hồn viên. Ngọn núi kia cao ngất, khe rãnh san sát, địa thế tung hoành, linh khí mơ hồ, quả nhiên chính là tinh thần mới sinh tình cảnh. Đợi một thời gian, nơi đây chắc chắn sinh cơ bừng bừng!
Phía bên Tu Di kết giới, chỉ cần tuân theo hỗn độn âm dương, tăng thêm Ngũ Hành chi lực, liền có diễn sinh thiên địa thần kỳ. Nếu dành cho tế luyện, cùng hỗ trợ tu vi lẫn nhau là ngày càng hoàn thiện trưởng thành. Nói như thế, năm đó Thiên Hoang tam thánh thông thạo Tạo Hóa chi năng? Cho dù có điều không đủ, ít nhất đã Sơ Khuy Môn Kính. Thời khắc cảnh giới đại thành chẳng lẽ không phải có thể khai thiên lập địa?
Bất quá, kết giới phương này đến từ côn tà chi thủ, đều không phải do Lâm mỗ tự chế mà thành...
Lâm Nhất ung dung say sưa, giây lát sau cảm thấy hơi thất lạc, đạp mây mù từ từ đi phía trước, nghỉ chân dưới tàng liễu ngắm nhìn.
Bên ngoài trăm trượng, một bóng người vẫn ngồi ngay ngắn. Đó là Ma Tôn trong khổ tu, mà thất ấn Thiên Ma cửu ấn hợp nhất hoàn toàn không có tiến triển. Vì kế hoạch hôm nay, hợp nhất tu luyện Lục Ấn thành thạo hơn nữa, toàn lực ứng phó ác chiến ngày sau!
Ngoài ra, hai thức cuối cùng của Thiên Ma cửu ấn dĩ nhiên tới tay, hãy còn không biết người khác cũng có thu hoạch hay không. Mà trong Huyền Chân tiên cảnh, một tấm đồ họa cuối cùng ấy vẫn cứ huyền cơ không hiểu. Không ngại tìm ba vị cao nhân thỉnh giáo...
Cho lúc này Lâm Nhất vẫn còn ngạc nhiên. Sao nàng ta lại tới đây...