Thiên La Tiên vực, La gia trấn.
Dưới bóng cây cổ thụ đầu đường có bốn người đang đứng.
Người dẫn đầu là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào tro, chắp hai tay sau lưng, thần sắc lạnh nhạt. Bên cạnh hắn là bạch y tiên tử thanh lệ xuất trần, cỡ khoảng 16, 17 tuổi. Đi theo phía sau là một vị nam nhân cường tráng có thần tình dữ tợn, làm khiếp sợ người nhìn thấy.
Một vị trung niên khác đi tới trước vài bước, vốn có tướng mạo cao thủ hợp thế đường đường, không ngờ lại hơi khom người xuống có thần thái hèn mọn và giọng điệu lấy lòng, cẩn thận nói:
- Lâm tôn, không ngại nghỉ ngơi một lát, Thanh Vân tửu này... A phì.
Nói tới đây dường như hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giơ tay lên làm vẻ vả vào miệng, lại vội cúi đầu bồi tội, hoảng sợ nói:
- Là Tiếu Quyền Tử phạm vào kiêng kỵ của tiền bối, nên đánh...
Tiếu Quyền Tử, trưởng lão La gia. Ba người trước mặt hắn, Lâm Nhất, Tiên Nô và Thiên Lang Diệp Mậu.
Sau khi Tiếu Quyền Tử được giải trừ hồn cấm như trút được gánh nặng. Mà nguyên nhân hắn lại sợ Lâm Nhất họa lây tự thân, cho nên vẫn là nửa vui nửa buồn mà lo được lo mất. Ai ngờ kẻ thù lớn của La gia sau khi giết La Thanh Tử và La Hận Tử không ngờ lại biến hóa, nhanh chóng trở thành Tiên vực chí tôn, giờ này lại dẫn theo vô số cao thủ đồn trú Thiên La. Kết quả là, trưởng lão ngoại môn hắn được phái đi tiếp khách. Ai bảo mình có quen biết nhiều năm cùng Lâm tôn đó mà, thật khiến cho bao nhiêu người trở nên nóng mắt không dứt...
Bất quá, tu sĩ sáu nhà khác tuy nói phần lớn quay lại, nhưn vẫn để lại hai ba chục vị tiên đạo cao thủ. Hơn nữa yêu tiên, cổ tiên nhân…, cần phải an trí thích đáng xong mấy trăm người thực không dễ chút nào.
Tiếu Quyền Tử cảm thấy cuộc sống của mình bận rộn mà phong phú, cũng làm không biết mệt! Không phải sao, Lâm tôn đại giá đến cổ trấn, dù sao hắn cũng phải tự mình ra mặt đi cùng một phen...
Bên trong tửu quán không có khách, chỉ có ông chủ cúi đầu núp ở một bên không dám lên tiếng nữa. Thỉnh thoảng có hai ba tu sĩ đi trên đường cũng vội vã lảng tránh. Trên con đường đá phố xanh hơi có vẻ vắng lạnh.
Lâm Nhất nhìn cổ trấn quen thuộc dưới bóng cây mà cảm giác hưng trí buồn tẻ. Trước đề nghị của Ngô Dung, một nhóm mấy trăm người tạm dừng ở Thiên La Tiên vực. Không khác, địa lợi mà thôi!
Chỗ này đi ngang qua ngoại giới, cũng tương đối xa Cửu Mục Tiên vực. Cho dù ngày sau tiến hay lùi đều là nơi địa lợi.
Liễu Đạo và Liễu Phàm, Hiên Tử và Mạch Khâu, cùng với đám người Kim Thánh tìm nơi non xanh nước biếc để nghỉ ngơi. Lôi Vân Tử cùng với các môn hạ cao thủ của sáu nhà được La Khôn Tử thỉnh mời tới làm khách La gia.
Lâm Nhất và ba vị cao nhân thì đặt chân trên một viên tàn tinh chi trên bầu trời. Ma Tôn và Long Tôn hắn đã từng tiềm tu ở trên ấy, giờ này không phải là mưu cầu chỗ thanh tĩnh thôi! Trùng hợp Tiên Nô muốn nhân cơ hội đi ngao du một chút. Hắn nhất thời hưng khởi liền dẫn đệ tử và Thiên Lang đi dạo nửa tháng tại Hoành Thiên Tiên vực, con đường cuối cùng La gia trấn, cự tuyệt lời mời của đám người La Khôn Tử, lại có thêm một Tiếu Quyền Tử...
- Tiếu Quyền Tử! Lâm mỗ không cần đi cùng, cứ tự tiện đi.
Ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào trên người Tiếu Quyền Tử, mỉm cười khoát tay, chuyển hướng men đi theo đường phố phía trước. La Thanh Tử và La Hận Tử chết rồi, xóa bỏ ân oán qua lại. Giờ này La Khôn Tử trở thành gia chủ La gia, mà hắn chưa nguyện bước chân vào La gia nửa bước. Nguyên do rốt cuộc không có ai nói cho rõ ràng.
- Ha ha! Tại hạ không dám thất lễ...
Tiếu Quyền Tử cho rằng Lâm Nhất nói lời khách sáo, liền tự chủ trương dẫn đường trước. Ai ngờ một bóng người như ngọn núi nhỏ hoành ép tới, hắn sợ tới mức vội vàng tránh né. Nhưng uy thế ác liệt vẫn chụp xuống đầu, khiến cho người khó nhịn được kinh hoảng.
- Không được đả thương người.
Vừa lúc ấy, bạch y tiên tử lên tiếng ngăn trở. Ngay khi nam nhân cường tráng hồn nhiên vô sự lắc cánh tay bước nhanh rời đi, nàng ta lại quay đầu thờ ơ nói:
- Chớ có để ý, cáo từ...
Tiếu Quyền Tử đứng trước cửa tửu quán, vẫn còn chưa tỉnh hồn. Nghe nói thị vệ Lâm Nhất chính là Thiên Tiên tiền bối, dùng đầu ngón tay cũng có thể bóp chết bản thân mình a! Trong cơn hoảng sợ, hắn tay giơ lên muốn nói tiếng cám ơn nhưng tiên tử đã nhanh nhẹn xoay người...
- Tiếu trưởng lão! Vò rượu này vãn bối xin kính biếu.
Chốc lát sau, ông chủ tửu quán tiếp cận tới gần. Tiếu Quyền Tử nhìn thấy ba bóng người người kia dần dần đi xa, từ từ đứng thẳng người lên, không khách khí nắm vò rượu trong tay đối phương, ngửa đầu đổ uống hai ngụm, tiếp theo đi tới một bàn gỗ rồi ngồi xuống, nặng nhọc thở ra một ngụm tửu khí, dần dần khôi phục thái độ bình thường. Sau cơn kinh hãi, hắn liếc ngang đôi mắt, nói:
- Tiểu bối! Có thể nhận ra cao nhân vừa rồi... ?
Ông chủ chính là Kim Đan lão giả, cười xòa đáp:
- Năm đó vãn bối may mắn ở đây, sao lại không nhận ra...
Tiếu Quyền Tử dằn bình rượu trên bàn nghe một tiếng bùng…, uy nghiêm quát lên:
- Thân là tiểu bối, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm! Không được nhắc tới giao tình giữa Tiếu mỗ và Lâm tôn cùng người khác...
Chưởng quỹ không rõ ràng cho lắm, chỉ lo gật đầu đáp ứng.
Tiếu Quyền Tử tay vân vê chòm râu, dường như đang hồi tưởng gì đấy, vừa có vẻ huyền diệu vừa có vẻ tịch mịch, lẩm bẩm:
- Nhớ lại hồi đó! Tiếu mỗ và Lâm tôn vừa gặp là hợp ý a, chỉ tiếc tiên đạo thù đồ...
. .
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, bước chân ung dung. Thiên Lang đi theo sau lưng, hai mắt hết nhìn đông tới nhìn tây. Hai người bọn họ thỉnh thoảng dừng lại, chờ đợi Tiên Nô từ trong một cửa tiệm đi ra, rồi sau đó kết bạn tiếp tục tiến lên.
- Sư phụ! Đây cũng là cửa tiệm mà ngài kiếm được « Ngũ Hành Chính Nguyên »?
- Ừm! Ông chủ ấy đã mất rồi a...
- Nơi đó có cửa tiệm luyện khí...