Vô Tiên

Chương 1291: Chương 1291: Người phương ngoại (2)




Chân dẫm xuống, Lâm Nhất mở lớn hai mắt, kim quang nhất thời chiếu nghiêng xuống, hắn chợt cúi đầu lãng tránh, thầm nghĩ mặt trời mùa xuân thật là chói mắt.

Tự giễu lắc đầu, Lâm Nhất vẫn không tức giận, lần thứ hai chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng mặt trời chói mắt. Nhiều lần, hắn nhún vai, tiếp tục đi về phía trước, đang còn miên man suy nghĩ không ngớt.

Trăng có lúc tròn lúc khuyết, mặt trời có lúc mọc lúc lặn, đường có đường bằng phẳng cùng đường lồi lõm, mọi việc đều có đạo lý riêng!

“Động Chân kinh” có nói rằng, ngày trăng tròn nhất chính là lúc âm dương chí cường, ngược lại, khi trăng khuyết dần dần sẽ ngược lại với đạo lý trên! Cuối cùng lại phải bắt đầu lại từ đầu... Lúc viên mãn Kim Đan là lúc nên có khởi nguồn Nguyên Anh...

Bỗng nhiên, trong lòng Lâm Nhất hiểu ra.

Lúc này, ven đường có người kêu lên:

- Ngày xuân vừa đến, vị đạo hữu này cần gì phải vội đi, không ngại hãy nghỉ ngơi một lúc.

Đây là một lều cỏ đơn sơ, phía trước có một bàn đá, có ba tu sĩ luyện khí, trong đó có một nam hai nữ đang ngồi tạm nghỉ. Người vừa lên tiếng là nam tử ngoài ba mươi tuổi, có tu vi luyện khí tầng chín, da trắng gầy yếu, râu cắt ngắn, cười thân thiện. Ngồi cùng bàn anh ta là hai cô gái trẻ tuổi, dáng người thanh tú, có tu vi luyện khí tầng bốn tầng năm, người mặc trang phục màu đỏ, người màu xanh, như hai đóa hoa rực rỡ, thu hút nhiều ánh mắt của thanh niên trên đường.

Thật xa đã nhìn thấy một người trẻ tuổi khoanh tay đi tới, ba người trong quán trà không khỏi sinh lòng hiếu kỳ.

Người kia là ai? Mặc đạo bào nhưng không nhìn ra tu vi, trên đường còn bất chợt rung đùi đắc ý, ngoài miệng gầm gầm gừ gừ, như bị chứng bệnh động kinh thường thấy. Trong những gia tộc lân cận còn chưa thấy qua người này, chẳng lẽ là một tầm tiên phóng đạo thành người phàm?

Trong khi ba người đang suy đoán, người kia đã đến gần. Nhìn thấy vị này bước đi lại ngước nhìn bầu trời vô cùng kỳ quái, thấy người sắp đi qua, nam tử kia cùng hai nữ tử nháy mắt nhau, vội vàng lên tiếng gọi.

Lâm Nhất dừng chân lại, nhàn nhạt nhếch miệng cười.

Ba người thấy người đến thần sắc không có gì khác thường, có hơi chút thất vọng, đạo nhân này không có bệnh...

Mỉm cười chào hỏi ba người Lâm Nhất bước chân đi vào nhà lá, tìm băng đá ngồi xuống.

- Vị đạo hữu nhìn khá lạ mặt, lần đầu tiên tới Phương Gia trấn ta sao?

Người nam tử có râu ngắn thần tình rụt rè, giọng nói đã không còn hăng hái như lúc đầu.

Nữ tử quần áo màu xanh, nhìn ít tuổi, khoảng chừng mười sáu mười bảy, hiếu kỳ xen vào hỏi:

- Ngươi là tu sĩ sao? Vì sao ta không nhìn ra được tu vi của ngươi?

Nữ tử áo đỏ hơi lớn tuổi hơn một chút, hiểu biết hơn:

- Anh muội không biết rồi, sư bá từng nói qua, nhìn không thấu tu vi chỉ có hai loại người.

Lâm Nhất cười một tiếng, không nhanh không chậm cởi Tử Kim hồ lô, uống một ngụm rượu, thỏa mãn thở phào một hơi mới lên tiếng:

- Ba người các ngươi nói chuyện, từ từ trả lời từng câu một.

Hắn nói với người nam tử kia:

- Thì ra chỗ này là Phương Gia trấn, đa tạ cho biết.

Xong hắn lại nhìn nữ tử quần áo màu xanh trả lời:

- Thế gian này thứ nhìn không thấu có rất nhiều, đâu chỉ tu vi.

Sau khi nói xong, Lâm Nhất lại nhìn nữ tử áo đỏ cười hỏi:

- Lệnh sư bá nói thế nào?

Thần thái hắn ung dung mà tùy ý, cử chỉ lời nói khác hẳn với phong thái của người thường, khiến nàng ta phải để ý:

- Sư bá ta nói rằng, nhìn không thấu tu vi có hai loại người, một là người phàm, hai là cao nhân.

- Ha ha, vậy ngươi nói xem ta là hạng người gì?

Nữ tử quần áo màu xanh vẻ mặt cẩn thận, Lâm Nhất khẽ cười một tiếng. Nghe mọi người nói thế, nam tử kia thần sắc khẽ biến, vội đứng lên chắp tay:

- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi là Trúc Cơ tiền bối? Tại hạ là Phương Thiên Phương Gia trấn, cùng sư muội Dược Nhi, Tiểu Lan xin bái kiến.

Thấy thế, hai nữ tử cũng hoảng loạn đứng lên, trong chốc lát không biết phải làm sao.

Lâm Nhất chỉ quả quyết lắc đầu, kinh ngạc hỏi:

- Mấy vị là...

Lời hắn vừa dứt, ba người đã trố mắt nhìn nhau, thần sắc chậm chạp, khiến ba người yên lòng.

Sợ bóng sợ gió một hồi, nam tử tên Phương Thiên không còn cảm thấy thú vị, nặng nề ngồi xuống, nhịn không được nhìn Lâm Nhất hừ một tiếng.

Cô gái áo xanh chợt lên tiếng:

- Cứ tưởng ngươi là tu sĩ hóa trang, không ngờ lại là người phàm, không có chuyện gì làm muốn dọa người sao?

Tiểu Lan áo đỏ vừa mới thất thố cảm thấy xấu hổ, nàng kéo sư muội cùng ngồi xuống, liếc nhìn Lâm Nhất thấp giọng nói:

- Ngươi không phải là tu sĩ, còn cố ý tỏ ra huyền bí.

Nhìn ba người trước mắt thần sắc khác nhau, Lâm Nhất cảm thấy buồn cười, lại uống một ngụm rượu lắc đầu nói:

- Ta không phải là cao nhân, nhưng là tu sĩ rành rành đấy, các ngươi đừng nói bừa.

Tu sĩ Phương Thiên Phương Gia trấn vốn định kéo tên động kinh xa lạ này đến giễu cợt một phen. Sau khi tiêu khiển còn có thể tranh thủ lấy lòng hai sư muội, can chi không làm. Ai ngờ không như mong muốn, ngược lại loạn đến như vừa rồi, thật sự mất hết cả mặt mũi. Thấy đối phương không chỉ không có giác ngộ của người phàm, còn nói khoác mà không biết ngượng, y khinh thường cười nhạo:

- Ngươi thì tu sĩ cái gì? Ngươi có tu vi sao? Đừng cho rằng mình cầm hồ lô rượu thì cho rằng mình là người phương ngoại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.