Vô Tiên

Chương 1290: Chương 1290: Người phương ngoại (1)




Chần chừ một lúc, Lâm Nhất cởi Tử Kim hồ lô bên hông xuống, không đợi hắn có hành động gì, cô gái đã nói cảm ơn. Lập tức hồ lô nhỏ nhẹ nhàng bay lên, thay chủ.

- Người luyện chế Tử Kim hồ lô chắc chắn có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, lại xâm nhập vào đạo nhiều năm, thủ pháp thành thạo, có điều…

Cô gái hứng thú cầm hồ lô cẩn thận quan sát, ngẫm nghĩ một lát lại nói:

- Con đường luyện khí, phương pháp rèn luyện không ngoài vu tồn tinh, bị hỏng thiết lập lại, để sử dụng. Trận pháp khảm bên trong vật này, ngưng thế có thừa nhưng lại mất tính tinh xảo. Phương pháp này dùng cho luyện đan chính là cao thủ tuyệt thế, dùng cho luyện khí thì cần phải cân nhắc.

Nghe những lời này Lâm Nhất âm thầm kinh thán. Tử Kim hồ lô không phải được Bách Thảo tiên sinh luyện chế qua sao? Cô gái này không chỉ suy đoán được tu vi của lão nhân, mà từ thủ pháp luyện chế hồ lô có thể nhìn ra được hắn am hiểu đan đạo. Nhìn một đốm mà biết toàn thân con báo cũng chính là như thế.

Cô gái này vô cùng lợi hại, huyền diệu của luyện khí, mượn vật từ bên ngoài luận pháp, chỉ có mấy lời cũng khiến cho người nghe cảm giác mới mẻ, ích lợi không nhỏ.

- Nếu lệnh sư còn khỏe mạnh, xin phiền chuyển cáo một tiếng, nói Bách An môn Chức Nương có lòng xin kết giao một chút…

Cô gái nhẹ nhàng nâng tay, Tử Kim hồ lô rung lên bay về phía Lâm Nhất. Nàng mỉm cười nói:

- Để bày tỏ lòng biết ơn vì ngươi cho ta mượn Tử Kim hồ lô xem một chút, trầm cài tóc của ngươi có chút vụng về, ta sẽ giúp ngươi luyện chế thành pháp bảo.

Mày Lâm Nhất dựng lên, thần sắc lạnh lẽo, chân lùi về sau một bước, hắn nhìn nàng lạnh nhạt, không cần suy nghĩ cự tuyệt:

- Không cần.

- Hả? Tiểu tử này không phải bị choáng váng chứ?

Nhìn thấy cảnh tượng khó tin này Minh Kiến lắc đầu liên tục. Bao nhiêu người muốn cầu sư tỷ xuất thủ luyện khí mà không được, thế nhưng còn có người gặp chuyện tốt thế này thì không biết trân trọng. Tiểu tử này cũng không phải bị ngu, vậy vì cái gì?

Chức Nương chỉ cười nhạt nói:

- Nếu không biết được thân phận của ngươi, cũng không tiện chủ trương làm gì, để tránh làm trò cười cho thiên hạ, cáo từ.

Hai luồng ánh sáng lóe lên, thoáng qua, một nam một nữ đã không thấy bóng dáng. Lâm Nhất một mình cau mày, như có điều suy nghĩ.

Theo “Cửu Châu Tiên Chí” có nói Bách An môn là một trong đại môn phái Cửu Châu Minh Cửu, Dương Châu đệ nhất Tiên môn. Kỳ môn chủ Bách Lý Xuyên là cao nhân Hóa Thần sơ kỳ.

Ngoại trừ cái này, Lâm Nhất đối với Bách An môn hiểu biết rất ít. Vì vậy, mặc dù biết được tục danh một nam một nữ kia nhưng hắn vẫn không rõ lý do của đối phương.

Theo lời của Chức Nương cùng Minh Kiến thì không khó biết được, mặc dù hai người này nhìn không thấu tu vi Huyễn Linh Thuật nhưng vẫn suy đoán được thân phận tu sĩ của hắn. Có điều, hai sư huynh muội này không phải làm khó gì hắn, ngược lại lời nói cử chỉ tỏ ra thiện ý.

Thôi đi, ngày nào đó gặp Bách Thảo tiên sinh thì chuyển lời một tiếng. Một tông sư luyện đan, một cao thủ luyện khí, gặp mặt nhau cũng có nhiều chuyện để nói, ha ha!

Đã nhiều năm trôi qua, không biết thầy trò cầu dược luyện đan thế nào rồi, chỉ mong mọi việc trôi chảy.

Lâm Nhất quay đầu lại nhìn tòa thành nhỏ kia một chút, hai tay men theo núi kính đi về phía trước, dần dần trong núi rừng bóng dáng hắn biến mất.



Hai bóng người lăng không mà đi, chỉ trong chốc lát, một người trong đó ngừng lại, kinh ngạc nói:

- Ta nghĩ tới người kia là ai rồi.

Tên còn lại hiếu kỳ hỏi:

- Sư tỷ nhớ ra cái gì?

- Tám chín mươi năm trước, trong ngọc giản ta gặp qua một người có tướng mạo giống hệt người trẻ tuổi vừa nãy. Chuyện đã qua rất lâu rồi, nên không lưu ý, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nhớ tới.

- Sư tỷ nói là…

- Thiên Chấn môn Lâm Nhất, là tu sĩ Kim Đan, dường như đối với Đạo Tề môn có chút rắc rối.

- Ha ha, tiểu tử kia bản lĩnh giấu giếm tu vi không nhỏ…

- Cũng không phải hắn có ý định giấu giếm, chỉ không đúng dịp gặp gỡ hai người chúng ta.

- Một tu sĩ Kim Đan, trà trộn vào phàm tục… Đúng là có chút hứng thú.

- Chẳng phải ngươi cũng thế sao?

- Có nên quay lại tìm tên tiểu tử kia không?

- Lâm Nhất cùng Bách An môn cũng không có liên quan gì đến, cần gì phải phức tạp chứ? Lần này ra ngoài nhiều năm, có khá nhiều thu hoạch, đến thời điểm về sơn môn rồi.

- Ha ha, sư phụ lệnh cho ta tìm sư tỷ cũng vì ý này.



Lại trôi qua thêm nửa năm, đúng mùa xuân hoa nở đầy sức sống.

Cây cỏ xanh um mọc lên hai bên dường, lá cây bóng bẩy, sức sống dạt dào. Một luồng gió êm dịu thoải mái, có thể khiến người qua đường quên đi mệt nhọc, bước chân cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Thế nhưng cũng có người nghỉ chân nơi này, do dự không muốn đi, tựa như lưu luyến không rời cảnh xuân sắc thế này.

Nơi này là chỗ nào? Có lẽ là một nơi nào đó phía bắc Dương Châu, gần đó có một cái truyền tống trận từ Nhung Châu đi bộ một chút lập tức trở lại Hạ Châu sao?

Lâm Nhất khoanh tay trước ngực, chậm rãi ra khỏi đường chính, đi đến thị trấn. Đưa thân vào phàm tục, ít nhiều cũng có chút phiền phức, hưởng thụ khoảng thời gian chưa từng có từ trước đến nay khiến tâm trạng hắn có chút khác biệt. Dù cho Kim Đan, Long Đan cùng Ma Đan, thêm mấy phần linh động khác thường.

Từ nơi sâu xa, như có một thứ gì đó dần hình thành nguyên vẹn, không cần biết nó là tiên, là ma hay là yêu, giống như tiên thiên địa sinh, sớm đã tồn tại bên trong hỗn độn. Nó vô thanh vô tức, vô hình vô dạng, vận chuyển không ngừng, tu sĩ không chấp nhất cùng buông lỏng mà có thay đổi, đến từ hư vô lại diễn sanh ra vạn vật, đây không phải là thiên đạo sao?

Lâm Nhất như đi vào cõi thần tiên ngoại vật, hắn ngửa đầu nhắm hờ hai mắt, men theo con đường chầm chậm đi về phía trước. Bên trong cõi mộng này, có từng sợi từng sợi kim quang đung đưa trước mắt hắn, như có một cánh cửa có thể chạm tay đến được nhưng lại mơ hồ khó phân biệt vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.