Vô Tiên

Chương 1289: Chương 1289: Vỏ bên ngoài che mắt (2)




- Làm phiền rồi.

Ông ta lắc đầu cười nói:

- Sư tỷ có lệnh, sư đệ ta làm sao không tuân theo.

Đôi mắt cô gái chớp động, lúm đồng tiền nhẹ giương, nói rằng:

- Con cái vô tâm chính là nỗi buồn lớn nhất của người cha mẹ.

Nghe vậy Minh Kiến hiểu được dụng ý của sư tỷ, y cười ha hả:

- Sự đệ bị vẻ ngoài che mắt, lại trách lầm sư tỷ.

- Không chê ta nhiều chuyện là tốt rồi, có gì mà trách oan… Vị đạo hữu xin hãy dừng bước.

Cô gái nói một nửa, bỗng nhiên nói với người muốn rời đi.

Thừa dịp hai người ngồi cùng bàn nói chuyện, Lâm Nhất muốn đứng lên rời đi, nhưng không nghĩ đến lại có người giữ lại. Hắn chần chờ một lúc, đành phải ngồi xuống, thầm nghĩ bản thân cũng bị che tầm mắt, suy bụng ta ra bụng người, vừa rồi chỉ thấy người trẻ tuổi kia vô đức vô lương, không không nghĩ được sâu xa như cô gái. Con cái dù có trăm lỗi không thể tha thứ, thì trưởng bối cũng không có lỗi gì, để ý cảm xúc của người khác cũng là để một phần thiện niệm trong lòng mình không mất.

Có điều cô gái này đã lên tiếng giữ lại, không lẽ nhìn ra cái gì sao?

- Gặp nhau xem như là có duyên, vị đạo hữu này không ngại có thể dừng lại trong chốc lát…

Nhìn thấy Lâm Nhất ngồi vào chỗ của mình, cô gái lại nhẹ giọng nói. Bỗng nhiên, cô lại nhìn đạo nhân trẻ tuổi trước mặt, như có điều suy nghĩ hỏi:

- Hình như ta đã từng gặp ngươi…

Lâm Nhất khẽ giật mình, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, không chút hoang mang đánh giá hai người trước mặt, cười nhạt chắp tay nói:

- Tại hạ cùng hai vị vốn không quen biết, không phải cô nương nhận nhầm người chứ?

Hắn chỉ xem bọn họ như hai người bình thường, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Thấy hai người nói chuyện, khiến cho người tên Minh Kiến không biết nói gì, sư tỷ quanh năm đóng cửa không ra ngoài, sao quen biết một người ở nơi hoang dã thế này chứ? Đúng rồi, tiểu đạo sĩ trẻ tuổi này dáng sấp xỉ người khác…

Nhìn thấy thần sắc Lâm Nhất thản nhiên, trả lời như thường, cô gái không suy nghĩ nữa, thản nhiên cười:

- Chuyện đã qua nhiều năm rồi, có lẽ cũng không nhớ rõ…

Lời vừa nói ra, nàng tò mò hỏi:

- Ngươi đến từ phàm tục hay từ Linh Sơn?

- Ta đến từ đạo quan phàm tục, đang muốn tìm kiếm đến Linh Sơn, không biết cô nương có thể chỉ ta không?

Lâm Nhất hỏi ngược.

Cô gái cùng Minh Kiến trao đổi ánh mắt, cười nói:

- Nơi này tiếng động quá lớn, không phải là chỗ nói chuyện, không ngại đến chỗ khác chứ?



Nơi ngoại thành, trên sườn núi, một nam một nữ đi phía trước, thân hình hai người phiêu dật, không nhiễm bụi trần, có khí khái cao nhân. Còn Lâm Nhất ở phía sau lại mất trật tự, tựa như đi rất mệt mỏi, đứng lại thở hổn hển, ai oán nói:

- Hai vị có chuyện gì nói thẳng, nếu không tại hạ xin cáo từ…

- Ha ha, không nên có tâm hại người nhưng nên có tâm phòng bị, tiểu tử này tuổi còn trẻ nhưng không lỗ mãng.

Minh Kiến cười quay sang, nhìn cô gái kia nói:

- Sư tỷ, tỷ đã hiếu kỳ về linh khí này, cứ mang tới xem một chút, cần gì phải dong dài.

- Không thể, hành tẩu phàm trần sao có thể tùy ý làm bậy, như thế chẳng phải đã làm trái với nguyện ước ban đầu sao?

Cô gái nghiêm mặt nói, ngừng lại một chút chậm rãi nói với Lâm Nhất:

- Ta nhìn không ra ngươi có tu vi gì, nếu không có ý định giấu giếm…

- Thì như thế nào?

Nhất thời Lâm Nhất không chút kiên nhẫn, cô gái này vẫn không lấy làm lạ, thần sắc như cũ, ôn hòa hỏi:

- Ngươi đã không phải là tu sĩ vì sao còn có trâm cài tóc và Tử Kim hồ lô? Ngươi cũng biết tác dụng của hai kiện bảo vật này?

Quả nhiên vẫn là hai thứ đồ này rước lấy phiền phức, cho dù một tu sĩ nào đều không khó phát hiện ra Tử Kim hồ lô cùng trâm cài tóc bất phàm, nhưng cũng không có mấy người biết được tính chất của trâm cài tóc. Cô gái này không chỉ có tu vi cao cường, đối với luyện khí cũng có thành tựu khá cao, rốt cuộc nàng ta là người nơi nào?

- Đây là vật di truyền của gia sư, dùng làm trang sức và đựng rượu…

Lâm Nhất đáp. Tác dụng của trâm cài tóc và hồ lô không phải là như vậy sao?

Cô gái tóc đen mượt như mây, mặt như trăng sáng, cùng bộ váy dài phiêu động như hoa sen mới nở, có phong thái siêu phàm thoát tục, nhất là đôi mắt sáng, trong suốt, yên bình.

Chỉ có điều, lời Lâm Nhất vừa nói như nói ra như làm quấy trộn xuân nước tháng ba, cảnh sắc xung quanh đột nhiên sáng lên. Cô gái buồn cười khẽ nói:

- Trầm cài tóc có được từ nữ tu Trúc Cơ, còn Tử Kim hồ lô lại được người khác luyện chế. Không biết, ngươi có mấy sư phụ?

- Cái này…

Lâm Nhất cảm thấy da mặt như phát sốt, trong chốc lát nghẹn lời, trở nên cẩn thận chú ý hơn. Nơi tòa thành nhỏ hoang dã này nhìn thấy tu sĩ không phải dễ, cùng lắm cũng chỉ ứng phó qua loa vài câu là được, không ngờ lại gặp cao nhân luyện khí, xem ra nơi đây không thích hợp ở lâu…

- Đạo hữu đừng lo, dù ngươi có che dấu tu vi hay thật sự đến từ phàm tục, hai người chúng ta cũng không can thiệp vào, cũng không có ác ý. Chỉ có điều mạo muội một chút, chỉ muốn mượn Tử Kim hồ lô xem một chút mà thôi, nếu bất tiện…

Có lẽ thấy thần sắc Lâm Nhất bất an, cô gái liền nói ra dụng ý, vẻ mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, mang theo vài phần ý hỏi.

- Ha ha, mặc kệ ngươi có phải là người trong đạo hay không, lúc này đối với ngươi mà nói biết đâu là một cơ duyên. Nên biết, sư tỷ của ta là…

Người đàn ông trung niên còn chưa nói hết lời, đã bị cô gái bảo ngừng nói, ông ta đưa tay phải vuốt râu đen, lắc đầu mỉm cười…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.