Vô Tiên

Chương 2162: Chương 2162: Nhân tính sai khiến (1)




Qua Y nhìn ngọc giản trong tay Lâm Nhất, ánh mắt càng thêm phần âm trầm, lại vẫn cường biện nói:

-Mấy câu đan quyết mà thôi...

-Đan quyết mà thôi?

Lâm Nhất hỏi lại, tay giơ lên ngọc giản, hướng đám người Xích Hạ nơi xa ra hiệu nói:

-Bên trong ngọc giản này không chỉ có đan phương Thăng Long đan, mà còn có cảm ngộ viết tay và pháp môn để luyện chế Phạm Thiên đan...

Vừa nói đến chỗ này, hắn không khỏi thoáng ngừng, khẽ nhíu mày. Chuyện can hệ tới chân tướng Long Tộc ở ngay trước mắt, nhưng chín tộc lại không người có điều chất nghi. Dường như hết thảy những gì hắn nói đều không liên quan tới Long Tộc vậy.

Lâm Nhất hướng cách đó vài trăm trượng hỏi:

-Xích Hạ, Viêm Liệt trưởng lão, các ngươi có từng nghe qua Phạm Thiên đan?

Viêm Liệt đáp nói:

-Phạm Thiên đan có tác dụng gì, không người biết được. Chẳng qua, Thăng Long đan là tiên dược Long Tộc, đan phương và pháp môn luyện chế sớm đã thất truyền. Qua Y tùy thân nắm giữ vật này, lại đến nay vẫn giấu diếm chúng ta, hiển nhiên là tư tâm khó dò...

Xích Hạ hơi hiển hưng phấn, cùng theo nói:

-Đan phương Thăng Long đan kia rất quan trọng đối với Long Tộc chúng ta a!

Những người khác đều gật đầu phụ họa, Thương Quý thủ ở nơi không xa lại như có né tránh...

Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua bốn phía, cuối cùng dừng ở trước người.

Sâu trong thần sắc Qua Y chớp qua một tia may mắn, lại lần nữa cường ngạnh nói:

-Ai có thể không sai lầm, sai có thể sửa mà. Ngẫu nhiên tư tâm, nhân tính sai khiến. Giờ giao đan phương cho chín tộc cùng hưởng là được, cần gì phải vọng động can qua...

Hắn còn chưa dứt lời, hơn mười tên tộc nhân trung thành lập tức kêu lên:

-Qua Y trưởng lão tịnh không sai lớn, còn mong thả người...

Mấy vị trưởng lão chín tộc cũng muốn êm chuyện bèn phụ họa nói:

-Lâm tôn, không bằng đến đây là thôi, Qua Y trưởng lão tội không đáng chết...

Tội không đáng chết? Chân mày Lâm Nhất nhún động, ý niệm gấp chuyển.

Cửu Châu Hậu Thổ tiên cảnh Phạm Thiên hạp, Phạm Thiên đan, Tử Tang Thánh nhân, Long Khư, Qua Y, đan phương Thăng Long đan, cùng với sự xuất hiện của Thương Quý, không điều nào không chỉ hướng tới bí mật Long Tộc phúc diệt. Nhưng hiện nay, nghi vân dần tiêu, trừ chính mình đáp ứng Lão Long nên vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa thì không còn người nào muốn đi truy cứu căn nguyên. Thả Qua Y? Một khi thả hắn liền khó chưởng khống trở lại. Mà hắn hẳn đã sớm có phát giác nên mới gấp gáp rời đi. Song ngay dưới mắt bao người thế này, cũng không có cớ để phạt nặng đối phương...

Lâm Nhất đột nhiên nói:

-Thương Quý! Lại đây cho ta...

Đối phương không biết Lâm Nhất có ý gì, vội cúi đầu tới gần. Hắn dùng ngữ điệu khó mà cầm nắm, thản nhiên nói:

-Thần hồn bị cấm, ta có thể giải được. Nhưng long huyết bị cấm, sợ là không cách nào giải được!

Nói xong, Lâm Nhất chợt ném Qua Y đang không cách nào giãy dụa về phía Thương Quý. Chúng nhân tại trường không liệu được cử động này, cũng không hiểu cớ gì lại làm thế, ai nấy đều sững sờ...

Thương Quý thân hình ngừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, tâm tạng kịch đập. Sát na khi bóng người kia bay tới, hắn từ trong ánh mắt người nào đó nhìn thấy một tia hàn ý không dung kháng cự, thần hồn bất giác hoảng loạn, vung tay phách xuống một đạo chớp bạc.

-Phanh ——

Trong tiếng trầm vang, máu thịt tung tóe. Qua Y còn chưa kịp phát ra nửa tiếng kêu la thì đã hóa thành một đạo vong hồn. Hắn biết Lâm Nhất sợ ném chuột vỡ bình, tuyệt đối không dám giết mình. Trừ phi đối phương không nhìn vị trí Chí Tôn, bằng không tất sẽ đối địch với toàn chín tộc. Nhưng điều hắn không nghĩ tới là Thương Quý sẽ xuống tay với mình, đó chính là tên đồ đệ mình từng hứa hẹn thu nhận a...

Giết một vị Tiên Quân tiền bối, một vị sư phụ tương lai dễ dàng như thế, Thương Quý không khỏi sững sờ đương trường. Thủ đoạn duy nhất để đối phó cấm chế không cách nào giải được chính là giết người thực hiện cấm chế. Nhưng Qua Y còn là trưởng lão chín tộc, làm vậy mình liền trở thành bia ngắm cho mọi người...

Cùng nháy mắt đó, bốn phía vang lên một trận tiếng gầm gừ ——

-Ngươi dám giết Qua Y trưởng lão, lớn mật...

-Giết người thì đền mạng, bắt hắn lại...

-...

Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, sát cơ hung mãnh từ trên trời dưới đất hung hung ập đến. Hai mắt Thương Quý lồi lên, đầy mặt kinh hoảng, sợ đến vội vàng tránh ở sau lưng Lâm Nhất, hốt hoảng nói:

-Lâm... Lâm tôn, cứu ta...

Nếu là rơi vào trong tay bộ tộc Qua Y, chỉ sợ chớp mắt liền sẽ bị xé thành mảnh vụn. Đám trưởng lão Long Tộc còn lại cũng đều thần sắc bất thiện.

-Hơi an chớ nóng!

Lâm Nhất lưỡi đầy xuân lôi, đột nhiên quát lớn. Cùng sát na, ánh sáng chớp động quanh thân, đột nhiên hóa thành bộ dạng kim bào tóc vàng, long uy hiển hách theo đó tràn ra. Trước có chư vị trưởng lão che chắn, sau có khí thế khiếp người chống đỡ, lập tức khiến bốn phía an tĩnh trở lại. Trên khe núi, có người già trẻ nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, tâm hồn kích đãng, nhịn không được quỳ đất khấu bái...

Xích Hạ và đám người Viêm Liệt thần sắc ngưng trọng, trầm mặc không nói. Lâm tôn có ý tiễu trừ dị kỷ hay là muốn giết người lập uy? Qua Y tốt xấu là lão nhân Long Khư, cao thủ Tiên Quân, cứ vậy hồ đồ chết đi khó miễn khiến người thương tiếc. Trưởng lão chín tộc chỉ có vài vị như vậy, tuy giữa lẫn nhau có ngăn cách, nhưng còn còn chưa đến nỗi ngươi chết ta sống. Long Khư nhìn như cường đại, lại không chịu nổi dày vò như thế...

Lâm Nhất nhìn rõ ràng tình hình bốn phía, đột nhiên xoay người, lạnh giọng quát lên:

-Thương Quý, ta chẳng qua là muốn ngươi đối chất cùng Qua Y trưởng lão, ngươi lại mượn cơ hội giết người diệt khẩu, ngươi có ý gì?

Thương Quý chỉ cảm thấy tâm đầu trầm xuống, trước mắt tối sầm, lùi ra sau hai bước, chậm chạp nói:

-Cái này...

Hắn nhất thời nghẹn họng, da mặt co quắp, gần như muốn ngửa lên trời rống giận. Chỉ như thế mới tuyên tiết được biệt khuất và nước đắng tràn đầy trong lòng. Ta chỉ là một thanh đao, một thanh đao bị người sai khiến mà thôi! Giết ai không giết ai, ta định đoạt được ư? Nhưng lúc này nếu nói rõ chân tướng, ai sẽ tin tưởng? Như vậy, người chết tiếp theo hẳn là Thương mỗ...

Xích Hạ và Viêm Liệt cùng mấy vị trưởng lão còn lại trao đổi ánh mắt, thoáng ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng nói:

-Thương Quý! Lâm tôn nói cũng không sai, ngươi và Qua Y quan hệ không cạn, tất biết được hành vi và âm mưu quỷ kế của hắn, còn không mau thành thật khai ra...

Viêm Liệt hừ lạnh một tiếng, nói:

-Tự thân khó bảo, còn dám giết người diệt khẩu, không biết trời cao đất dày...

Thương Quý thần sắc hốt hoảng, lần nữa giương mắt nhìn hướng Lâm Nhất. Đối phương trên dưới quanh thân lấp lánh kim quang, rất là thần võ bất phàm, nhất là khí độ bễ nghễ cuồng ngạo kia, tưởng như thiên địa nằm hết trong lòng bàn tay. Còn hắn thì lại vừa kinh vừa sợ, gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng. Sinh tử toàn dựa khắc này! Nó cắn răng, bước lên trước chắp chắp tay, kiệt lực tỏ vẻ thong dong nói:

-Thực không dám giấu, Qua Y trưởng lão sớm đã ẩn chứa dã tâm...

Thấy khóe miệng Lâm Nhất hơi vểnh, thần sắc lại bất minh, Thương Quý vội quay sang chúng nhân nói tiếp:

-Qua Y trưởng lão từng âm thầm nói qua, tiên sư của hắn sinh tiền từng nhận đại ân của Thần Giao. Cho nên, sư đồ hắn đều tự nhận là người Giao Long tộc. Hắn rất coi trọng ta, bởi thế cho nên...

Tộc nhân bộ tộc Qua Y không khỏi sững sờ. Hạp tộc cung phụng Chân Long, sao sẽ biến thành Thần Giao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.