Đám người Long Tộc cũng đều hơi ngớ, ai nấy khe khẽ thì thầm.
Xích Hạ thoáng kinh ngạc, vuốt râu trầm ngâm nói:
-Sư phụ Qua Y trưởng lão là tiên nhân viễn cổ, sớm đã vẫn đạo (qua đời) nhiều năm. Thì ra mạch này của hắn không phải đích hệ chín tộc chúng ta, thật là đáng sợ...
Hắn nhìn sang Viêm Liệt ở bên, đối phương lắc lắc đầu nói:
-Từ sau trường hạo kiếp kia, chín tộc ta còn thừa không mấy, khó miễn khiến người thừa cơ. Chẳng qua, tuy lời Thương Quý nói ra rất kinh người, lại khó phân thật giả...
Lâm Nhất liếc Thương Quý một cái, chậm rãi thu lại uy thế Long Tôn, tướng mạo thần thái như thường, gác tay thản nhiên ngắm núi non.
Thương Quý vội vàng hoãn một hơi, nói tiếp:
-Qua Y trưởng lão lệnh ta thừa kế vị trí Chí Tôn Long Tộc, hơn nữa còn khảm nhập cấm chế vào trong long huyết, mục đích không ngoài muốn mượn tay ta độc bá Long Tộc... Nhưng Thần Long nhất tộc tự có tổ linh phù hộ, há có thể tự tiện thay thế, hành vi của hắn thực sự vô cùng ác độc...
-Hừ! Nếu thật như thế, Qua Y chết không đủ tiếc!”
Lâm Nhất bỗng quay đầu, hướng Thương Quý giọng không thể nghi ngờ nói:
-Hết thảy những gì ngươi nói còn cần đợi chứng thực, nếu có sai lầm, ta quả quyết không tha ngươi...
Nói xong không thèm để ý đối phương mà nhìn sang đám người Xích Hạ nói tiếp:
-Thu dọn nơi này đi, chuyện này ngày sau so đo cũng không chậm...
Nói rồi chuyển hướng đám cao thủ dưới trướng Qua Y, nói tiếp:
-Thị phi đúng sai của Qua Y trưởng lão, ngày sau tự có công luận. Chuyện cũ của các ngươi sẽ được bỏ qua, là đi hay ở thì mau quyết đoán. Phải biết tộc quần hòa thuận can hệ tới tương lai lâu dài của chín tộc! Ai dám tái nội hồng sinh loạn, tội không thể tha!
Một phen lời như nước chảy mây trôi, có lý có cứ, ân uy đều dùng, không chỉ nhè nhẹ bỏ qua cho tội chết của một vị trưởng lão chín tộc, còn thuận thế khiến Thương Quý đầu hàng, lại mượn cơ hội uy hiếp bộ tộc Qua Y và chúng nhân tại trường, Lâm Nhất có thể nói một đá ném nhiều chim. Đưa tay nhấc chân nghiễm nhiên lấy thân phận Chí Tôn Long Tộc hành sự, lại toàn không chút trở ngại hay bất ngờ, mọi thứ cứ như hết thảy hẳn nên như thế!
Trưởng lão chín tộc liếc mắt trao đổi, ai nấy dần dần thả tâm xuống. Việc đã đến nước này, còn có thể thế nào? Đổi lại người khác, cũng chưa hẳn có thể xử trí thỏa đáng đến vậy. Hơn nữa Lâm Nhất nói gần nói xa lại đều không hề có ý khinh mạn buông thả. Chín tộc có được một vị cường giả trí dũng song toàn như vậy, ngược lại cũng là một chuyện may mắn!
Thân tín Qua Y bị bách dưới uy thế Lâm Nhất, tuy mong đợi ngày sau có được lời giải thích rõ ràng, lại không thể không thu lại tâm ngỗ nghịch. Người chết sự tiêu, ngày mai rốt cục còn phải sống tiếp. Chỉ cần các bộ tộc khác không khinh thị coi thường, nơi này vẫn là chỗ căn bản để an thân lập mệnh. Nếu bằng không, còn có thể chạy đến phương nào...
...
Trong sơn cốc, cảnh sắc như cũ. Máu tanh còn đó, sát cơ đã đi.
Được sự phân phó của mấy vị trưởng lão, Ba Cam dẫn theo một số người xử lý hậu sự. Đám người còn lại lần lượt quay về.
Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống trên khe núi, đi tới trước cửa mấy gian nhà cỏ. Tám vị trưởng lão chín tộc đi sát theo sau, tộc nhân bốn phía dồn dập kiến lễ tránh đường. Thương Quý không dám rời xa, đành phải cúi đầu thấp thỏm cùng đi.
Một vị lão giả tóc bạc tiến lại nghênh đón, theo sau là hai đứa trẻ một nam một nữ chừng hơn mười tuổi. Lão giả có cảnh giới Nguyên Anh, mặt đầy tang thương. Hai đứa trẻ tuổi tác không lớn, lại đều có được tu vị Luyện Khí, chỉ là trên mặt treo lên vệt nước mắt càn cạn.
-Gặp qua chư vị trưởng lão, gặp qua vị này...
Lão giả khom người hành lễ, thần thái cung khiêm. Nhưng khi hắn nhìn hướng Lâm Nhất lại lộ ra thần sắc sợ sệt, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào.
Viêm Liệt đưa tay vuốt râu, trầm giọng nói:
-Trước đây đã nói rõ, là Lâm tôn...
Eo lưng lão giả lại cúi thấp mấy phần, nói:
-A... Gặp qua thánh tôn!
-Nơi nào có cái gì thánh tôn...
Lâm Nhất khoát khoát tay, nói:
-Không cần câu lễ, xưng một tiếng trưởng bối đủ rồi!
Hắn nhìn ra sau lưng lão giả, hỏi:
-Hai đứa trẻ này sao bi thương thế?
Hai đứa trẻ đầu cũng không dám nhấc, sợ đến độ phốc thông quỳ trên mặt đất.
Lão giả vội phân bua nói:
-Đây là hai cháu nhỏ của ta, cha mẹ nó mới rồi song song lâm nạn, ai...
Chắc bởi quá bi ai, hắn nhịn không được thán nói:
-Long Khư tuy tốt, nhưng mà công pháp đan dược thiếu thốn, khiến cho tu luyện không dễ dàng, lại thêm nữa nhân đinh hi bạc, khó trách Qua Y trưởng lão quá nghèo sinh biến. Đành chịu hắn vọng động giết chóc, hại khổ chúng ta...
-Lớn mật!
Viêm Liệt không đợi lão giả nói xong, đột nhiên quát lạnh một tiếng, quay đầu nhìn hướng nơi khác, không cho là đúng nói:
-Là bởi các ngươi căn cốt thấp kém, há có thể oán trời trách người? Hiện nay trong chín tộc, riêng cao thủ tiên nhân đã có hai ba trăm...
Lão giả khắp người khẽ run rẩy, lại thấy Lâm Nhất thần sắc ôn hòa, khóe miệng ngậm cười, không khỏi tráng gan nói:
-Nếu chín tộc muốn lớn mạnh, có người thừa kế thì tuyệt không thể gần gần hi vọng ở số ít tiền bối cao nhân...
Viêm Liệt trừng mắt giận quát:
-To gan!
Xích Hạ thấy Lâm Nhất thần sắc bất minh, vội một bên ra tay ngăn trở nói:
-Tiểu bối này cũng không phải nói bừa! Không phải người căn cốt cực tốt thì khó mà có thành tựu lớn. Đồng thời công pháp và đan dược cũng quan trọng không kém. Hiện nay, trong chín tộc ta, tu vị cao thấp cách nhau rất xa, há chẳng phải chính là điều ngươi ta âu lo...
Lâm Nhất phất nhẹ tay áo, dĩ nâng dậy lão giả và hai đứa trẻ đang quỳ trên mặt đất. Tổ tôn ba người còn đang kinh ngạc, hắn đã quay sang đám người Xích Hạ và Viêm Liệt nói:
-Liệt vị trưởng lão, có thể cầm công pháp Long Khư cho ta xem được không?
Công pháp chín tộc là bí mật bất truyền. Lâm Nhất tuy thân phận bất đồng nhưng vẫn khiến người khá là cố kỵ.
Xích Hạ thoáng kinh ngạc, nói:
-Lâm tôn cảnh giới đã thông huyền, lại muốn làm như thế, không biết là có ý gì...
Viêm Liệt vuốt râu trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Việc này không tầm thường, không ngại ngày sau lại nói...
Thần sắc mấy vị trưởng lão khác đều lộ vẻ cẩn thận.
Lâm Nhất khẽ cau mày, lại trải tay ra, nhàn nhạt nói:
-Lâm mỗ chỉ nói một lần, cầm hết công pháp điển tịch trong tộc ra đây...