Một Nam Hành Tử thôi đã khiến người ta không thể chống đỡ rồi, hiện giờ lại có thêm Thân Nhạc và Tổ Uyên còn cường đại hơn, Lâm Nhất giống như đã nhìn thấy kết cục của mình! Sau khi chịu một phen lăng nhục sẽ là thân tử đạo tiêu, thi cốt cũng không còn.
Đây chính là những gì lão long nói, thiên ý khó trái, chạy trời không khỏi nắng sao?
Nam Hành Tử chắp tay với Thân Nhạc và Tổ Uyên, nói:
- Tiểu tử này đến từ hạ giới, thân mang câu đố Hạo Thiên tháp bị hủy! Ngoài ra...
Hắn nhìn Lâm Nhất đã không còn chỗ để trốn, lại hướng về phía xa xa nhíu mày, tiếp theo truyền âm nói:
- Nghe nói, nhóm của hắn có mười người.
Ngoài hơn mười dặm, mấy trăm tới một ngàn tu sĩ đang xem náo nhiệt, nhất thời không dám tới gần.
Ba vị cao nhân của hai tiên môn đứng cách nhau mấy trăm trượng, tạo thành thế chân vạc. Đừng nói là một tiểu bối Nguyên Anh, cho dù là tu sĩ Luyện Hư bình thường cũng khó mà đào thoát được. Mà triển khai khai trận trượng lớn như vậy, chỉ là vì chuyện liên quan đến Hạo Thiên tháp. Bằng không, bất kể một ai xuất thủ cũng dễ dàng lấy đi tính mạng của kẻ địch rồi!
Nghe thấy lời nói của Nam Hành Tử, Thân Nhạc quan sát trẻ tuổi trẻ tuổi mặt vàng như nghệ, quần áo rách nát kia, trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Việc đã đến nước này, chúng ta cứ đem tiểu tử này đi báo cáo kết quả cho xong đã!
Mà Tổ Uyên lại đảo mắt, cười khằng khặc nói:
- Nếu do chúng ta trực tiếp cầm bảo vật trong Hạo Thiên tháp dâng lên, vậy chẳng phải là càng tốt hơn à!
Nam Hành Tử cười hiểu ý, truyền âm phụ họa nói:
- Sư huynh nói không sai! Tục truyền, có bảo vật trong Hạo Thiên tháp liền có thể tìm ra tiên kinh! Nếu thật sự là vậy, đừng nói là Hành Thiên, cho dù tung hoành trong ngoài giới cũng chưa chắc đã không được!
- Hai vị ăn nói cẩn thận!
Thân Nhạc cả kinh, vội vàng ngẩng đầu ra hiệu, nói:
- Tiên kinh trong lời đồn, chuyện liên quan tới Tiên minh Bát đại Tiên Vực trong giới, há có phải là thứ chúng ta có thể ngấp nghé!
Tuy là nói vậy, hắn vẫn khó nén được sự thèm khát trong lòng, không nhịn được mà trở nên do dự.
Ba vị cao nhân đó rốt cuộc đang nói gì, không ai biết được! Có điều, nhìn đức hạnh đó, giống như đang bàn xem nên xuống tay thế nào với thịt cá trên thớt. Lâm Nhất nơm nớp lo sợ đứng trong không trung, giống như đang chờ đợi vận rủi cuối cùng hàng lâm. hắn thầm hừ một tiếng, từ xa xa thu hồi ánh mắt, yên lặng nhìn chằm chằm một bình ngọc trong tay, trên nét mặt lộ ra một tia điên cuồng! Đây là thứ ngẫu nhiên có được ở trong Hạ Châu Lam thành quỷ thị, từng được lão long nhắc tới là có tác dụng đề thăng tu vi.
- Lâm tiểu tử! Tu vi quá yếu, lại bị thương nặng, kết cục cường hành nuốt long huyết, ngươi chắc cũng hiểu chứ?
Đây là lão long đang lên tiếng khuyên can, trong lời nói đã bớt đi khí phách ngày xưa, có thêm mấy phần trầm trọng và bất đắc dĩ.
Sát chiêu dùng hết lại không làm đối thủ lay động mảy may! Sinh tử trước mắt, sao còn cố kỵ nhiều! Lâm Nhất khẽ gật đầu, nói:
- Nếu ta nhớ không nhầm, cường hành đề thăng hai tầng tu vi, mười phần có tám chín phần là sẽ nổ tan xác mà chết.
Hắn thở hắt ra một hơi, nói tiếp:
- Trái phải đều là chết, vậy đừng ngại chết một cách oanh liệt!
Hắn đột nhiên bóp nát bình ngọc trong tay, một giọt màu vàng máu to bằng hạt đậu hiện ra trước mặt, hắn há miệng hút một cái, một đường kim quang chui vào bụng, uy thế cuồn cuộn lập tức tràn ngập toàn thân.
Thấy thế, lão long trong khí hải muốn nói lại thôi, lại đứng ngồi không yên! Tiểu tử này thật sự không muốn sống nữa à! Mình phải làm thế nào đây.
Vào khoảnh khắc Lâm Nhất nuốt vào long huyết, hắn đã bất chấp tất cả! Chỉ trong nháy mắt, một đoàn hỏa diễm mãnh liệt từ trên xuống dưới nuốt trọn lấy hắn. Theo khí cơ bá đạo đột nhiên sôi trào, rít gào trong cơ thể, lại vô tình xé rách mỗi một sợi gân mạch, mỗi một đoạn xương cốt, mỗi một tấc da thịt. Sự đau đớn khó có thể chịu đựng ập tới, hắn hự một tiếng ở trong không trung cả người co quắp, vẫn vặn vẹo giãy dụa không ngừng.
- Bùm, bùm, bùm.
Trong một chuỗi tiếng nổ, đạo bào màu xám rách thành bột mịn, da thịt trên người nổ tung thành từng đoàn huyết vụ, Lâm Nhất lập tức trở thành người máu. Mà dị trạng của hắn lập tức kinh động tới ba người ở xa xa, Nam Hành Tử tò mò nói:
- Tự sát không thành à? Không giống tự bạo Nguyên Anh!
Thân Nhạc vuốt râu dài, hơi ngưng thần một chút rồi kinh ngạc nói:
- Tiểu tử đó vừa rồi rõ ràng đã ăn vào đan dược nghịch thiên, đây là dấu hiệu của cường hành đề thăng tu vi!
Tổ Uyên giật mình, lập tức không cho là đúng nói:
- Một tiểu bối Nguyên Anh mà thôi! Cho dù có hành động nghịch thiên thì cũng làm được gì chứ! Đây là tự tìm đường chết, chúng ta cứ thuận thế mà làm.
Hắn trao đổi ánh mắt với Nam Hành Tử, đối phương ngầm hiểu nói:
- Sẽ do ta tự tay dẫn tiểu tử đó vào luân hồi! Thế nào?
Thân Nhạc nghĩ nghĩ rồi phụ họa:
- Nhất tử bách liễu! Cũng không có gì không ổn thỏa.
Nam Hành Tử cười gằn một tiếng, rất tùy ý tế ra một thanh phi kiếm. Khi hắn muốn động thủ, không khỏi ngẩn ra. Cùng lúc đó, hai đồng bạn của cho cũng ngạc nhiên khó hiểu. Đó là...
Lúc này, Lâm Nhất đang đau đớn muốn chết từ từ đứng thẳng dậy. Hắn cả người trần truồng không có một mảnh vải, lại huyết nhục mơ hồ, khiến người ta không nỡ nhìn. Tóc đen trên đầu không gió mà tự tung bay, lộ ra một khôn mặt dữ tợn, còn có hai đạo mâu quang màu máu!
Lúc này, Lâm Nhất đột nhiên nắm chặt song quyền, ưỡn ngực lên, cả người trên dưới lập tức lại nổ tung từng đoàn huyết vụ. Giống như không nhịn nổi nữa, hắn đột nhiên ngửa cổ phát ra một tiếng hét giống như rồng ngâm, cao vút vang xa, chấn động ngàn dặm!
Thấy thế, ba vị cao nhân của hai tiên môn Thiên Uy, Phục Long lờ mờ cảm thấy bất an. Tiểu tử đó uy thế dần thịnh, ý cuồng dần sinh, một thân tu vi giống như cũng có chút bất đồng.
Nam Hành Tử không do dự nữa, giơ tay lên tế ra một đạo kiếm quang lao thẳng về phía trước. Chỉ có làm thịt tiểu tử đó mới có thể kết thúc mọi chuyện như lời Thân Nhạc nói!