Vô Tiên

Chương 1665: Chương 1665: nhất liễu linh tử (2)




Đúng vào lúc này, Lâm Nhất đột nhiên ngẩng đầu hầm hầm nhìn Nam Hành Tử, xích mang trăm trượng, nghìn trượng rời mắt mà ra. Vào khoảnh khắc này, trên người hắn lập tức phủ kín long giáp màu vàng, uy thế kinh người theo đó mà ra. Hóa Thần sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cho đến Luyện Hư hậu kỳ viên mãn, tu vi điên cuồng đề thăng chỉ trong một cái nháy mắt.

- Bùm.

Hất bay phi kiếm đang đánh tới, Lâm Nhất nổi cuồng tính, đột nhiên lao về phía Nam Hành Tử đang vẻ mặt kinh ngạc, lớn tiếng quát:

- Bất kể là Thiên Uy Phục Long, ta cũng sẽ diệt hết!

Không để cho đối phương có cơ hội tránh né, hắn nhanh như rồng đi, lại một quyền đánh tới. Theo kim quang múa lượn, sấm sét mãnh liệt, giống như mãnh long hàng thế, thế không thể đỡ.

Tiểu tử đó không sợ phi kiếm, còn hung hãn như vậy! Nam Hành Tử có lòng ứng biến, cũng đã cảm thấy sợ hãi, vội vàng xoay người né tránh, không quên hô to:

- Hai vị huynh trưởng giúp ta với.

Mà tiếng kêu cứu của hắn vừa vang lên, thiết quyền của Lâm Nhất đã ầm ầm đánh ra.

Bùm một tiếng, giống như cuồng phong càn quét, Nam Hành Tử không tránh kịp bay ngược ra ngoài.

Thân Nhạc và Tổ Uyên kinh hãi, đồng thời xuất thủ. Đó đã không còn là tiểu bối Nguyên Anh, mà là một cao thủ Luyện Hư viên mãn!

Sau khi một quyền đánh bị thương Nam Hành Tử, Lâm Nhấtvẫn không buông tha. Bất kể là có muốn tiêu diệt Thiên Uy Phục Long hay không thì vẫn phải báo thù cho đồng đạo Cửu Châu đã chết thảm, hắn hôm nay nhất định phải giết người này!

Mắt thấy Nam Hành Tử đã miệng phun máu tươi quay cuồng trong không trung, Lâm Nhất muốn lao lên hạ sát thủ! Song đạo kiếm quang đạo kiếm quang đã bắn tới, đều là một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Hư! Hắn khó chịu hừ một tiếng, căn bản không để ý tới, thân hình của bản tôn đột nhiên từ một tách thành hai, một con ma long rời người mà đi!

- Ầm!

Một tiếng từ phí sau truyền đến, Lâm Nhất không thèm để ý, chỉ lo hung tợn nhìn chằm chằm Nam Hành Tử đang không có chỗ để trốn.

Thấy Lâm Nhất sát ý ngập trời, Nam Hành Tử hoang mang vô cùng! Người hắn ở trong không trung, đang muốn dùng độn pháp để chạy thoát thân thì lại bị một cỗ khí cơ cường đại kiềm chế, không ngờ khiến thần thông không thể thi triển! Hắn lộ vẻ sầu thảm, ra sức la hét:

- Hai vị huynh trưởng, cứu ta. . .

- Hừ! Ta muốn giết người thì không ai cứu được đâu!

Lâm Nhất nổi giận gầm lên một tiếng, biến thành ma long thoáng chốc nuốt sống thân ảnh của Nam Hành Tử, Chỉ thấy trong không trung huyết nhục bay tứ tung, hắn không ngờ đã xé toạc đối phương. Nguyên Thần của đối phương xuất khiếu bỏ chạy, lại bị đuôi rồng hư ảo cuốn trở về.

Chỉ trong một hơi thở, Nam Hành Tử nhục thân bị hủy, cho dù Nguyên Thần cũng không thể đào thoát! Mà một kích liên thủ của Thân Nhạc và Tổ Uyên lại chỉ đánh lên một khối phân thân hư ảo mà thôi. Hai người đó kinh ngạc không thôi, lại thần sắc biến đổi, vội vàng đồng thanh hô:

- Dừng tay...

Thân ảnh của Ma long tan đi, hiện ra Lâm Nhất một thân kim giáp. Người hắn như được bao bọc trong sát khí, vẻ mặt dữ tợn, trong tay cầm một người nhỏ, chính là Nguyên Thần của Nam Hành Tử, còn đang không ngừng lên tiếng hô:

- Đạo hữu, tha mạng.

Lâm Nhất lạnh lùng lườm Thân Nhạc và Tổ Uyên, sau đó quay lại nhìn Nguyên Thần của Nam Hành Tử, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kẻ giết người sẽ bị người giết! Ngươi dám cắn nuốt Nguyên Thần của người khác, đã định trước là có lúc này rồi!

Nói xong, hắn không cần suy nghĩ, trên tay đột nhiên dùng sức mà bóp, lập tức diệt hồn phách của Nguyên Thần, tiếp theo liền bỏ vào trong miệng mà nuốt. Sau đó, hắn bỗng nhiên hự một tiếng, khí thế trên người trở nên hỗn loạn.

Trơ mắt nhìn đạo hữu và đồng môn bị người ta diệt sát, Thân Nhạc và Tổ Uyên không khỏi giận dữ! Những gì được chứng kiến khiến hai người trong lòng rúng động, không nhịn được từ xa trao đổi ánh mắt, tiếp theo song song đánh về phía Lâm Nhất.

- Lâm Nhất, cường hành đề thăng tu vi dĩ nhiên đã phạm vào tối kỵ, trước mắt lại không chịu nổi uy lực của Nguyên Thần Luyện Hư, lão phu xem ngươi có thể chống đỡ được tới khi nào!

Tổ Uyên cao giọng tức giận mắng, tung ra chín khối ngọc phù đồng thời không quên tế ra phi kiếm. Lần này hắn muốn dốc hết toàn lực để giết tiểu tử đó! Bằng không, kiểu gì cũng di họa thành hoạn!

Thân Nhạc sắc mặt âm trầm, phụ hoạ theo:

- Đạo hữu nói có lý! Người này vừa rồi còn có tu vi Luyện Hư viên mãn, mà sau một kích liền hạ xuống tới Luyện Hư sơ kỳ, chắc không chịu nổi nguyên thần chi lực, chỉ sợ trong giây lát sẽ tâm mạch đứt đoạn mà nổ tan xác bỏ mình!

Hắn nói rất thoải mái, nhưng xuống tay lại không lưu tình, một thanh phi kiếm mang theo thế tất sát ầm ầm đánh tới.

Nhìn hai người một trái một phải đánh tới, cùng với chín con ác giao từ ngọc phù xung quanh biến thành, Lâm Nhất tâm thần hoảng hốt! Trong cơ thể linh lực đang rút đi như thủy triều, tu vi cường hành đề thăng cũng theo đó mà dần dần quy về hư vô. Mà bản thân mình cũng không có ý định sống rót rời khỏi nơi này, bị đối phương nhìn thấu huyền cơ cũng chẳng có gì lạ! Trước mắt chỉ có liều một trận, chứ không thể ngồi chờ chết! Người chưa chết, thì phải lực chiến tới cùng!

Theo tâm niệm chuyển động, uy thế trên người Lâm Nhất rõ ràng lại gia tăng, không ngờ lại đề thăng tới trung kỳ Luyện Hư trung kỳ! Mà phi kiếm của Tổ Uyên đã đến trước mặt, hắn giơ tay lên triệu Kim Long kiếm bổ tới.

Chỉ nghe ầm một tiếng, hai đạo kiếm quang đột nhiên va vào nhau rồi tách ra. Lâm Nhất thân hình lảo đảo nhưng không lùi, tiêu sát chi khí trên mặt cũng dần dần dày thêm! Mà Tổ Uyên lại bay ngược ra hơn mười trượng mới dừng lại được, tức giận nói:

- Dựa vào bí pháp để đề thăng tu vi? Ngươi khó mà thoát khỏi cái chết.

Yêu tu bí pháp Đăng Thiên thuật của tán tu Khuông Phu Tử Đến từ Thông Châu không ngờ lại mang tới một hồi tác dụng như thế này! Lâm Nhất lạnh lùng nói:

- Chết thì chết! Không chết thì đừng quên câu nói đó của ta.

Vừa dứt lời, thân hình hắn bỗng dưng lướt ra xa mấy chục trược, lại dồn sức bổ ra một kiếm!

Lần giao thủ này, Lâm Nhất chung quy cũng không còn được may mắn. Phi kiếm của Thân Nhạc tập kích, thẳng tắp bay ngược ra sau. Long giáp lại ẩn đi, tu vi từ Luyện Hư hạ xuống Hóa Thần, Nguyên Anh, lại từ Kim Đan, Trúc Cơ một đường cấp tốc biến mất. Sau đó thì huyết mạch gân cốt đứt đoạn, da tróc thịt bong, cả người trên dưới gần như là tan nát. Cùng lúc đó, một Lâm Nhất phá không mà ra, dứt khoát kiên quyết tế ra Thiên Ma ấn, điên cuồng đánh về phía Phục Long từ chín con ao giao hóa thành.

Theo một đạo tia chớp màu đen ở trong không trung giáng xuống, ba con ác giao nổ thành mảnh ngọc. Sau đó, Lâm Nhất và phân thân hợp hai thành một, dồn hết một tia khí lực cuối cùng lao về phía trước! Thân Nhạc va Tổ Uyên sao chịu bỏ qua, liền lập tức đuổi theo.

Lâm Nhất còn chưa biến mất trong không trung, hai đạo kiếm quang đã đến phía sau! Hắn không kịp né tránh, càng không có sức chống đỡ, đành phải để mặc cho sát ý băng hàn cắn nuốt! Mà trong nháy mắt tử vong hàng lâm, y bóng người màu vàng đột nhiên từ trong cơ thể hắn bay ra, cường hành đỡ một kích trí mạng đó.

Ầm một tiếng, dư uy ập tới, Lâm Nhất không nén được vẫn cắn răng quay đầu lại nhìn! Mà hắn lập tức tâm thần sụp đổ, hai mắt tối sầm rồi ngất đi!

- Con mẹ nó, đây không phải thiên ý thì là gì? Cuối cùng vẫn phải các thêm cả cái mạng già ta đây.

Thân ảnh màu vàng cao lớn không chừng hư thực, lại vẫn liều lĩnh tóm Lâm Nhất đang bất tỉnh nhân sự lên. hắn Tổ Uyên uy nghiêm hừ lạnh một tiếng với Thân Nhạc và Tổ Uyên đang kinh ngạc đứng trước mặt, liền vung tay vẽ một cái. Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái khe màu đen, trong chớp mắt lại theo hai đạo nhân ảnh biến mất không thấy đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.