Vào thời khắc tiên cảnh mở ra, hơn mười người của nhóm người trong giới ngồi không yên. Mà kế tiếp theo đây hãy còn chờ đợi, mọi người vẫn không nhịn được đua nhau đứng dậy nhìn ra xa.
Cựu lệ mà La Thanh Tử nói chính là quy củ bước chân vào tiên cảnh. Tu sĩ của các nhà ngoại giới từ nhiều đến ít, từ mạnh tới yếu, từng người vượt qua Thiên kiếp, leo lên Thăng Tiên Đài cũng từ đo tiếp tục hành trình tiên cảnh. Người đi về phía trước vô lực, dẹp đường trở về phủ.
Bất quá, Thiên kiếp cấm chế của Thăng Tiên Đài quá mức cường đại. Tiên nhân không bị hạn chế này tu luyện đi trước một bước, để tránh gây trở ngại nhiều vãn bối đệ tử.
Ngoài ra, tu hành tại người, cơ duyên tại trời, các nhà lượng sức mà đi, vân vân...
Sau khi La Thanh Tử thay mặt ngoại giới hạ lệnh, trên sườn núi lập tức bay lên lần lượt từng thân ảnh. Hơn 100 vị tiền bối cao thủ có Tiên Nhân cảnh giới trở lên lần lượt chạy về phía phía trước. Có người xuyên thẳng qua Thăng Tiên Đài biến mất không thấy, có người lại hạ xuống nghỉ chân nhìn lại.
Lâm Nhất thần sắc như trước, vẫn trấn định tự nhiên như trước đây, nhưng kìm lòng không đặng nhìn chằm chằm bóng người áo trắng kia. Đối phương cao vút đứng cạnh cột đá bên trái dưới bài phường, có trầm tĩnh giống như đừng xen vào. Nàng ta không chỉ thờ ơ đối với từng người một tu sĩ tới gần, hơn nữa chưa từng lưu ý qua hai đạo ánh mắt khác thường xa xa...
Điều mong đợi hơn trăm năm trước, cuối cùng lại gặp được Kỳ nhi thân là Vũ Tử. Mà sau chút vui mừng ngắn ngủi đó, có sự mất mát nhàn nhạt xông lên đầu, khiến người ta thẫn thờ không dứt!
Tình duyên của kiếp trước gần ngay trước mắt. Cuộc gặp lại kiếp nầy lại đối diện không nhận biết!
Cái xa của thiên địa, không có gì qua lãng quên.
Nỗi khổ của tình thương lưu truyền kinh niên, chỉ vì một đoạn ký ức đỏ tươi. Mà ký ức ấy chỉ thuộc về ta, vẫn còn có một mình nàng...
Lâm Nhất âm thầm thở dài, hòa hoãn tâm thần, cưỡng bách ánh mắt chuyển hướng về phía chỗ khác.
Bài phường trăm trượng kia chính là vị trí của Thăng Tiên Đài. Từ cánh cửa của nó sẽ nhanh chóng đến Tử Vi tiên cảnh. Mà Tẩy Tiên trì trong lời đồn kia vẫn không thấy đầu mối, hãy còn đợi bản thân mình trải qua một phen.
Thời khắc này, trên bạch ngọc thạch cơ hai bên bài phường đã nhiều thêm mấy chục bóng người. Ngoài bảy vị gia chủ ra, còn có một số cao thủ của Tiên Nhân cảnh giới khác. La Hận Tử và La Khôn Tử của La gia, Lôi Thiên của Lôi gia đều bỗng nhiên xuất hiện. Mà ba người lão giả cùng một nam một nữ trước kia sớm đã xuyên qua Thăng Tiên Đài không biết đi đâu.
Xem tình hình, chỉ đợi hơn mười người sau cùng bay tới Thăng Tiên Đài, kế tiếp đến phiên Hợp Thể tu sĩ của các nhà. Thiên kiếp Luyện Ngục là bộ dáng gì, trái lại đáng để mong chờ đấy...
Chính vào lúc này, một luồng thiên quang bao phủ Thăng Tiên Đài đột nhiên sáng tắt chớp động, lập tức có tiếng sấm mơ hồ vang lên, ngay sau đó một đạo uy thế vô thượng bỗng nhiên hạ xuống, trong khoảnh khắc đó thuận lợi nuốt sống toàn bộ một khối sườn núi phía dưới cùng bốn đạo nhân ảnh bên trong. Trong vòng mấy chục dặm trước ngọc thạch bài phường, một trận khí cơ cuồng loạn.
Đột nhiên Thiên kiếp hiện ra, Lâm Nhất ngưng mắt ngắm nhìn...
Cùng lúc đó, mọi người trên Thăng Tiên Đài đều kinh ngạc không hiểu.
Bốn vị tiên nhân cao thủ còn ở ngoài ba mươi dặm, liền xúc động Thiên kiếp trên Thăng Tiên Đài. Cớ gì chứ?
So với mấy vị gia chủ hai bên, Hoa Quyền Tử của Đức Thiên đang nghi ngờ ra, còn nhiều hơn mấy phần lo lắng...
Đột nhiên bị bất ngờ, bốn người đi tới nửa đường cuống quít đã rơi vào trên sườn núi, hai mặt nhìn nhau. Trong đó một người đàn ông trung niên mặt đầy râu vàng trừng cặp mắt nhìn về phía sau lưng. Đối phương là vị lão giả râu bạc trắng, cứng khuôn mặt tươi cười, lắc đầu liên tục, còn kiệt lực thúc giục pháp lực che ở hai tay áo cùng cổ tay...
Mà chẳng qua là giữa cái thở dốc, tiếng sấm dần ẩn, khí cơ tán đi, Thiên kiếp mới đưa súc thế không ngờ lại không có động tĩnh.
- Ha ha...
Người đàn ông trung niên đắc ý cười to một tiếng, lại vội vàng ngậm miệng, khẽ đảo mắt sợ hãi chung quanh. Lão giả phía sau ông ta không dám khinh thường, xua tay chào hỏi hai người khác tiếp tục tiến lên.
Trước mắt bao người, nhất cử nhất động của bốn người kia đều không thể che giấu. Ngay vào thời khắc một người trong đó sắp sửa muốn động thân, đột nhiên có người hừ lạnh nói:
- Yêu nhân to gan, dám giả mạo tu sĩ lẫn vào tiên cảnh...
Trên sườn núi, thân hình của bốn người dừng lại.
Người đàn ông trung niên và lão giả có lòng tránh né, một đạo uy thế ác liệt chợt tới. Cùng theo khoảnh khắc đó, lại có mấy trăm đạo khí cơ rào rạt mà đến. Sắc mặt hai người biến đổi, thầm hô không ổn. Người mượn cơ hội làm khó dễ kia, mày đỏ râu đỏ, chẳng phải chính là Lôi Vân Tử gia chủ của Lôi gia thì là ai...?
Trên Thăng Tiên Đài, mọi người đồng dạng là thần sắc khác nhau. Yêu tộc đã từng gây tai họa làm loạn Tiên vực, sớm đã hư mất danh tiếng. Nếu lời nói của Lôi Vân Tử đó không nhầm, bốn tên yêu nhân kia như thế nào dễ dàng trà trộn ở đây, lại có ý đồ gì?
Hoa Quyền Tử của Đức Thiên không nén được tức giận nữa, tiến lên một bước đi tới bên cạnh Lôi Vân Tử, lên tiếng ngăn lại nói:
- Đạo huynh chậm đã! Đó là con cháu của Hoa gia ta, có lẽ là nguyên nhân căn cơ tu vi không đủ mới thiếu chút nữa dẫn đến Thiên kiếp...
Lôi Vân Tử có chút bất ngờ xoay người lại, trầm giọng chất vấn:
- Hoa gia không ngờ lại câu thông Yêu tộc, cử động lần này ý gì? Muốn cùng Tiên vực của ta là địch phải không...?
Khí thế của ông ta rét lạnh hơn nữa hùng hổ dọa người, hiển nhiên muốn bảo vệ kẻ ngoại giới làm người của mình.
Sắc mặt của Hoa Quyền Tử cứng đờ, ánh mắt tán loạn, vội vàng tập trung ý chí, cười lớn một tiếng, xua tay nói ra:
- Ha ha! Đạo huynh có chỗ không biết, bốn người kia tuy là yêu tu, lại cùng Yêu tộc không có liên hệ chút nào, lúc này mới được ta nhận vào môn hạ...
Ông ta lại chuyển hướng về phía mọi người, vội nói ra:
- Bất kể yêu tu, quỷ tu, ma tu, đều là người trong đồng đạo, quyết không thể nặng bên này nhẹ bên kia...
Lôi Vân Tử nhìn chằm chằm Hoa Quyền Tử, ý vị thâm trường lắc lắc đầu, nói ra: