- Hoa gia ngươi thật đúng là Hải Nạp Bách Xuyên...”Ông ta lời còn chưa dứt, cách đó không xa có người nhân cơ hội phụ họa nói:
- Thiên đạo có đạo, vạn pháp quy nhất. Mấy yêu tu, không đáng để lo...
Lời nói này thật dễ nghe, chẳng lẽ cũng chưa có ý của thiên vị sao?
Ánh mắt của Lôi Vân Tử nhoáng lên một cái, chuyển hướng về phía La Thanh Tử cách đó không xa. Đối phương cũng không nhìn ông ta, mà là cùng một nữ nhân áo trắng khác có kỳ sự tỏ ý, lập tức tay áo vung lên, cất giọng nói:
- Hành trình Tiên cảnh kỳ hạn ngắn ngủi, không nên trì hoãn! Con cháu của Lôi gia mau mau Độ Kiếp thăng tiên, sau La gia...
Lão hoạt đầu! Lôi Vân Tử thoáng sửng sốt, không kìm nổi ngầm phun một ngụm. Tuy có lòng tiếp tục nghiên cứu kỹ, cũng không tiện quá mức tùy ý. Vốn muốn từ trong lời nói cử chỉ của La Thanh Tử xem rõ đầu mối, chung quy không thu hoạch được gì. Chẳng những như thế, đối phương khéo đưa đẩy lõi đời còn thuận thế tặng mình một món nợ ân tình.
Bất quá, Hoa Quyền Tử thật sự muốn cố ý làm xằng làm bậy...
Lại là một trận sợ bóng sợ gió! Người đàn ông trung niên và lão giả trên sườn núi mừng thầm trong lòng. Nhóm bốn người bọn họ mượn cơ hội xuyên qua Thăng Tiên Đài, không dám có chút dừng lại, trong nháy mắt liền đã biến mất trong mây mù phương xa.
Không cần tới một lát, sắc trời đột biến, sấm sét ì đùng...
..
Sau bảy ngày, trên sườn núi chỉ còn lại có hai, ba mươi vị tu sĩ cuối cùng. Tới làm bạn, còn lại là 12 người trên Thăng Tiên Đài. Mà trong vòng mấy chục dặm giữa hai người, vẫn là một mảnh đạo tràng của Lôi Hỏa.
Trong tiếng nổ oành đùng điếc tai và lôi quang chói mắt, tu sĩ của trong giới chờ bảy ngày. Lần này chính mắt thấy, khiến cho người ta cảm động lây cũng vì đó nỗi lòng thoải mái. Trong thời gian này có sự run sợ trong lòng, có phấn chấn không hiểu, có than thở cảm khái, còn có một loạt thấp thỏm và bất an...
Dưới thiên kiếp, đều không phải là mỗi người được như nguyện. Trưởng bối của các nhà muốn đối kháng thiên uy, khó tránh khỏi phải tổn hao pháp lực của bản thân. Cho nên, lời đồn đãi trước đây tuy rằng là thật, mà cái gọi là bảo vệ, lại lấy sự mạnh yếu về tu vi của đệ tử mà đối đãi khác biệt.
Hơn 100 vị đệ tử của Lôi gia đi trước Độ Kiếp, cuối cùng chỉ có một nửa leo lên Thăng Tiên Đài; các nhà khác chia ra làm hai thành đến bốn thành không giống nhau.
Tình hình của La gia rất ngoài dự đoán của mọi người. Dưới sự kiệt lực tương trợ của nhóm cao thủ La Thanh Tử, La Khôn Tử, cuối cùng người được Độ Kiếp không ngờ lại đạt đến hơn sáu thành.
Đệ tử của các nhà vượt qua Thiên kiếp, chớp mắt leo lên Thăng Tiên Đài liền biến mất trong tiên cảnh mà hướng đi không rõ. Người thất bại trong gang tấc đa số thương thế trong người cũng không cố ý ở lâu, lần lượt tự động rời đi.
Lúc này, trên sườn núi ngoại trừ một nhóm người của trong giới ra, còn có mười mấy đệ tử của Huệ Thiên Khổng gia. Nhiều cao nhân tiền bối trên Thăng Tiên Đài cũng phần lớn tiến nhập vào tiên cảnh, trong mười hai người còn sót lại, có gia chủ của bảy nhà, Lôi Thiên, La Khôn Tử và La Hận Tử, cùng với một cô gái xa lạ và vị bạch y tiên tử tuổi còn trẻ kia.
Đám người Dư Hằng Tử xem ra, những tiền bối của ngoại giới vốn nên sớm rời đi cho kịp, hiện giờ lại ngoài ý muốn đợi đến cuối cùng. Không biết là vì duyên cớ của vị tiên tử thần bí kia, hay là mở một mặt lưới với ngoại giới nhỏ yếu, nhất thời không thể nào biết được...
- Oành, oành, oành...
Lại là một trận tiếng nổ oành đùng liên phiên vang lên, lôi quang lập lòe ánh lên một phương thiên địa mấy trăm dặm sáng như ban ngày, đồng thời chiếu mặt mũi người sinh huy.
- Ai nha! Thật là đáng tiếc! Lại một vị đạo hữu dừng bước trước Thăng Tiên Đài, mà tiền bối kia của Huệ Thiên cũng đã vô lực tương trợ...
Mọi người trong giới sớm đã trốn ra ngoài trăm dặm, tìm một khối địa phương đang ngồi nghỉ ngơi chờ. Dư Hằng Tử và mấy vị Hợp Thể hậu kỳ cao thủ đều tâm sự nặng nề. Mấy vị Luyện Hư tu sĩ vì không quan tâm độ kiếp ngược lại thoải mái rất nhiều.
Hình Nhạc Tử liên tiếp nhìn Thiên kiếp bảy ngày, vẫn hưng trí không giảm. Nhìn tận mắt từng người một thảm hại chạy thục mạng dưới lôi kiếp, hắn không kìm nổi bóp cổ tay thở dài nói:
- Thiên kiếp kia không thể so sánh tầm thường, cho dù cao thủ của Hợp Thể hậu kỳ cũng khó may mắn thoát khỏi a! Trong giới của ta, có thể chỉ có một người có thể Độ Kiếp thành tiên! Lâm đạo hữu...
Mọi người còn ngẩn người về phía lôi quang xa xa, chợt bị lời nói của Hình Nhạc Tử quấy rầy khiến lòng rối loạn, không khỏi theo tiếng nhìn lại, từng người lại ngẩn ra. Chỉ thấy Lâm Nhất nhắm mắt tĩnh tọa, quả nhiên bộ dáng nhập định đã lâu.
Mấy ngày liên tiếp mắt không kịp nhìn, khiến cho người ta không quên được động tĩnh bên cạnh. Dư Hằng Tử mang theo vài phần lo âu và mấy phần ân cần, nhắc nhở:
- Lâm lão đệ! Độ Kiếp sắp tới, tại sao không quan sát học tập tăng thêm tham khảo? Nếu bỏ lỡ cơ duyên lần này, phải muốn lại đợi thêm ngàn năm!
Cử động của Lâm Nhất quả thực làm người ta không hiểu. Khẩn yếu quan đầu, ma quyền sát chưởng mới đúng. Dầu gì, chí ít có thể từ trong thành bại của người đi trước hấp thu hai phần dạy dỗ. Hắn thờ ơ như thế, muốn thành dạng gì đây?
- Ừm! Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn! Lâm đạo hữu mặc dù nắm chắc phần thắng, còn phải nhìn nhiều thêm một chút...
Hình Nhạc Tử hảo tâm nhắc một câu, lại vội vàng tỏ ý nói:
- Hả? Mấy vị đạo hữu của Huệ Thiên không ngờ lại bỏ qua Độ Kiếp, tiếp theo chính là chúng ta...
Trong lòng mọi người căng thẳng, đều là vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Nhất vào lúc này thở phào một cái, tiếp lời vừa rồi của Hình Nhạc Tử, ung dung nói ra:
- Ta đã từng lẻ loi một mình, vượt qua hơn bảy mươi năm trong lôi kiếp. Mà đây chẳng qua là bảy ngày ngắn ngủi, rất có điều để nhìn...
Hắn từ từ mở hai mắt ra, nhẹ nhàng run lên vân bào chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, xúc động lại nói:
- Nhìn xem người đau buồn, chi bằng một trận thiểm điện lôi đình tới thống khoái!
Trước Thăng Tiên Đài bỗng nhiên yên tĩnh, có người giương giọng phân phó nói:
- Tiểu bối của trong giới, Độ Kiếp...