Vô Tiên

Chương 2056: Chương 2056: Nói không giữ lời (1)




Trong nháy mắt Lâm Nhất phân thân Hợp Thể, ba đạo kiếm mang kia đã đến hơn mười trượng bên ngoài. Không chần chừ, hắn giơ tay lên một chút. Cự Phủ theo Ma Tôn mà đến đột nhiên ngừng xoay tròn lại, bỗng nhiên dựng lên, lập tức phát ra một tiếng nổ vang 'Ông', tiếp đó gào thét đi về trước bổ mạnh tới.

Một tia chớp màu đen đột nhiên đâm rách lôi quang loá mắt!

Cùng lúc đó, Lâm Nhất chợt lui về phía sau, sát khí quanh quẩn giữa hai lông mày, hào quang màu đỏ tím đoạt con ngươi xuất hiện, hai tay nhanh vung lên như như ảo ảnh. 36, 72, 108 pháp quyết điên cuồng bay múa, cùng theo khoảnh khắc đó, ma tu pháp lực còn dư lại trong cơ thể không nhiều lắm không có mấy. Khóe miệng hắn nhếch lên, không chậm trễ chút nào, Thái Sơ thần lực từ khí hải, từ trong kinh mạch hiện ra mãnh liệt, lập tức hóa thành 256 đạo phù văn lóe sáng.

- Oành...

Chẳng qua chỉ giữa hơi thở dốc, trong tiếng sấm ầm ầm lại một tiếng vang thật lớn. Thiên Ma Cự Phủ ầm ầm tan rã. Ba đạo kiếm mang đột kích chỉ còn lại một, lại sát khí càng thịnh, nhanh như tia chớp lao thẳng tới Lâm Nhất, thế tất muốn một cú đánh đoạt mệnh!

Vào thời khắc sinh tử tồn vong chỉ sớm tối, Lâm Nhất lui về sau tránh né lại đột nhiên dừng, tay áo vội vàng vung lên, giơ tay lên chỉ xa xa một cái. Mấy trăm đạo pháp quyết trong lôi quang đó bay múa mãnh liệt chợt hòa hợp một chỗ, Nhân, Nguyệt, Nhật, Chu Tước bốn ấn lập tức chồng lên nhau, một thanh Cự Phủ 30 trượng phá không mà ra.

Lúc đầu Thiên Ma bốn ấn hợp nhất, lại pháp lực hóa thành một thanh Cự Phủ màu đen với lửa đỏ xoay chung quanh. Mà trong lôi quang lúc này lại là một thanh Cự Phủ toàn thân đỏ thẫm màu máu, tản ra sát ý thao thiên càn quét bốn phương. Uy thế đó hủy thiên diệt địa, mặc dù là Kiếp lôi rào rạt như nước thủy triều cũng khó lay động mảy may!

Lâm Nhất căn bản không để ý tới sự biến dị của Thiên Ma ấn, nâng tay lên tiếp tục rơi xuống. Cùng theo trong nháy mắt, trong một loạt tiếng vang của hư không xé rách “Rắc rắc phần phật”, Cự Phủ mang theo khí thế càn quét vạn vật bổ ầm ầm về phía trước.

- Rắc...

Một tiếng nổ đùng đùng khác thường, không ngờ lại từ trong tiếng sấm đinh tai nhức óc xuyên thẳng ra rung chuyển khắp bát phương.

Tiếng rên rỉ tựa như đến từ thượng cổ hỗn độn kia, tựa như một loạt tê dại đau đớn của Âm Dương mới sinh; vừa tựa như rống giận và gầm thét của thiên địa đụng nhau, sự hủy diệt của muôn đời Hồng Hoang chợt dâng lên ở chỗ này!

Chẳng qua chỉ khoảnh khắc, tình hình đột biến dưới Thiên kiếp. Kiếm mang đánh bất ngờ tới đã tan rã hầu như không còn. Cự Phủ lại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thẳng đi nghìn trượng. Theo một đạo huyết quang trong đó vô tình xé rách hư không, lại hung hăng nghiền nát từng tầng Kiếp lôi, lại hung mãnh dị thường bổ vào trên sườn núi...

..

Bên ngoài Thiên kiếp Luyện Ngục, đám người Dư Hằng Tử của trong giới đang kiển chân ngắm nhìn. Chợt có tiếng nổ cực lớn như cõi lòng tan nát truyền đến, cùng theo uy thế không hiểu hung mãnh tới cũng hung hãn không thể đỡ. Mọi người kinh hãi, vội vàng lui về sau, cho đến ngoài mười mấy dặm mới thảm hại dừng lại, vẫn hồi hộp tim đập mạnh và loạn nhịp không dứt!

Tình hình phía trước nhất thời khó hiểu, hơn mười người tụm quanh cùng một chỗ hoảng sợ không chừng.

Dư Hằng Tử giương mắt ngóng nhìn, lòng đầy lo lắng thất thanh nói:

- Vừa rồi rõ ràng là ba vị cao nhân đồng thời xuất thủ, Lâm lão đệ nguy rồi!

Thành Nguyên Tử có chút như đưa đám lắc lắc đầu, thở dài:

- Trên có thiên lôi, dưới có đánh lén, mặc kệ là ai cũng khó chạy thoát kiếp nạn này...

Thiên Trường Tử trố mắt, phụ họa nói:

- Người xuất thủ, có ít nhất một vị tiền bối của Kim Tiên Hậu Kỳ. Với tu vi Hợp Thể của Lâm đạo hữu... dữ nhiều lành ít a!

Nguyệt Huyền Tử quần áo tả tơi ngồi dưới đất vội vàng trị thương. Thủy Hàn Tử bên cạnh ông ta trên nét mặt hơi có vẻ dữ tợn vẫn mang theo vài phần ý sợ hãi, khó có thể tin nói ra:

- Lâm trưởng lão sao lại đắc tội với cao nhân của ngoại giới chứ? Vốn định chờ sau khi hắn trở thành giới chủ, ngay mặt xưng hô một tiếng giới tôn, giờ này nhìn tới... Ai...

Trong lúc vô tình, bị người xúc động sự giấu diếm trong lòng, Thành Nguyên Tử âm thầm lúng túng, lặng lẽ quan sát Dư Hằng Tử, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, hận hận lẩm bẩm:

- Qua Linh Tử không ngờ lại trốn ở Lôi gia, cũng đã may mắn Độ Kiếp, đúng là tiện nghi cho ông ta mà...

Nghe được lời ấy, xung quanh không nói nên lời.

Chuyến này trước hết Độ Kiếp cũng không phải là Lâm Nhất với tu vi nghịch thiên, mà là Qua Linh Tử bội bạc. Đã là thứ đồ xảo trá như thế, ít ngày nữa sẽ thành tiên nhân tiền bối làm người ta kính ngưỡng. Điều này thật đúng là thiên đạo vô thường, thị phi khó lường!

Lúc này không giống trước đây, Hạ Nữ tự biết tu vi không đủ rất ít lên tiếng nói chuyện. Giờ này mọi người Độ Kiếp thất ý, Lâm Nhất lại sống chết không rõ, nàng ta không kìm nổi thở dài theo:

- Trên tiên đạo, không quan hệ gì tiểu nhân quân tử, chỉ luận sinh tử thành bại...

Lời nói của nàng ta mới một nửa, có người thuận miệng phản bác:

- Cũng không phải...

Đôi mi thanh tú của Hạ Nữ đột nhiên nâng lên, chưa nổi giận, ánh mắt hơi hơi chớp động, lập tức lại hờn dỗi một tiếng như vậy thôi. Chỉ thấy Hình Nhạc Tử bên cạnh hoàn toàn không có chút nào hoảng loạn, ngược lại thì bộ dáng tiên phong đạo cốt, tay vuốt râu xanh chậm rãi mà nói:

- Tiểu nhân đắc ý, chính là tục cảnh, cớ gì có khả năng lấy tiên nhân tự cư chứ? Hàm nghĩa trong đó, mới là đạo tâm. Có câu lòng người sợ nguy, đạo tâm sợ nhỏ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.