Vô Tiên

Chương 2057: Chương 2057: Nói không giữ lời (2)




Lời nói của hắn chợt ngừng, ngón tay chỉ phía trước tỏ ý nói:

- Lâm đạo hữu sao có thể không hiểu thị phi lợi hại? Mà hắn vẫn xả thân quên mình, chương hiển phong phạm của cao nhân, nhất định được thiên địa bảo hộ, lần này nhất định không việc gì...

Hình Nhạc Tử tin tưởng vững chắc Lâm Nhất là vị cao nhân, cũng có thể gặp dữ hóa lành. Đối với chuyện này, Thuần Vu Phong trái lại rất tán thành. Hắn đứng sau lưng các vị tiền bối nhìn hướng về phía trước, vẫn cảm khái không thôi. Trước sau chẳng qua là 300 năm, tên tu sĩ đến từ hạ giới trước kia đã không phải so với xưa nữa. Hắn tự lực đối kháng Thiên kiếp, xả thân cứu đồng đạo, trực diện ngoại giới tiền bối, đủ loại cử động không một loại nào không khiến người ta nhìn thấy mà cảm thán! Từ nay về sau, Lâm trưởng lão chắc chắn danh chấn Tiên vực!

Chỉ tiếc tiên tử sư muội không thể đích thân tới xem náo nhiệt, đợi sau khi quay về thuật lại một hai, nàng biết được sư phụ thần võ bất phàm, có thể sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với mình...

Thuần Vu Phong nhớ mãi không quên tiên nô, hai mắt lại đang chú ý sư phụ của người ta. Chợt có phát giác, hắn không kìm nổi hướng về phía phía trước cả kinh kêu lên:

- Lâm trưởng lão xảy ra chuyện gì...?!

Mọi người theo tiếng nhìn lại, từng người một kinh ngạc không thôi...

..

Một tiếng nổ đùng đùng khác thường như vang lên bên tai, rung động tâm hồn; lại có một đạo huyết quang quỷ dị hơn nữa uy mãnh vô cùng bổ vào phía trước cách đó không xa, Thăng Tiên Đài một trong trận run rẩy. Trên sườn núi ngũ sắc có hàm chứa cấm chế kia không ngờ lại hiện ra một vết rách nhợt nhạt.

Trong nháy mắt, tình hình lại thay đổi.

Một phương Lôi Trì Luyện Ngục ba mươi dặm hóa thành một đoàn bách luyện hỏa quang. Thiên kiếp điên cuồng như thác, chảy xiết như dòng xoáy, biến thành một đạo cơn lốc xoay tròn, đúng lúc một con Cự Long từ không mà xuống, chỉ trút thiên uy huy hoàng trên một đạo bóng người nhỏ nhoi hơn nữa mơ hồ không rõ.

Liếc thấy kỳ quan như thế, tự mình cảm thụ hết thảy mới đến, mọi người trên Thăng Tiên Đài đều kinh ngạc trố mắt.

So với người khác, La Thanh Tử càng nhiều hơn mấy phần rất kinh ngạc. Ông ta nắm dắt râu dài, trong ánh mắt sâu sắc đều là khó tin. La Hận Tử và La Khôn Tử xuất thủ tạm thời bất luận, mà bản thân mình với tám thành pháp lực ngưng tụ thành kiếm mang, mặc dù bị Thiên kiếp tiêu hao chín phần mười uy lực, vẫn có thể gọi là một kích toàn lực so với Thiên Tiên Sơ Kỳ. Chớ nói tiểu tử kia chỉ có tu vi của Hợp Thể hậu kỳ, tuy là cao thủ của tiên nhân hậu kỳ cũng khó chạy thoát kiếp nạn này. Ngoài ra, hắn hãm sâu hoàn cảnh khó khăn tự lo không xong...

Vừa rồi là thế nào? Uy lực Cự Phủ của tiểu tử kia đột nhiên đề thăng, không chỉ chặn kiếm mang của mình, còn chém nát từng đạo thiên lôi dễ như trở bàn tay. Hắn chỉ có tu vi của Hợp Thể a, mà thần thông toàn thân quỷ dị không ngờ lại không thua một Thiên Tiên cao thủ! La Khôn Tử nói không sai, đợi một thời gian, thật đúng là không ai chế ngự được hắn...

Bất quá, như thế một tên tiểu tử thân hoài Hạo Thiên chí bảo, nếu lại đi tranh đoạt truyền thừa của Tiên đế, không biết cửu Mục Tiên vực sẽ đối đãi như thế nào. Chi bằng, La gia có thể thuận thế mà làm...

La Khôn Tử yên lặng nhìn phía trước, thần sắc không rõ.

La Hận Tử sắc mặt âm trầm, vẻ buồn bực dần dần đậm hơn trong ánh mắt tam giác. Bà ta không tức giận vì thất thủ vừa rồi nữa, ngược lại sinh lòng vô lực. Lúc trước chỉ bị tiểu tử kia đánh bị thương, đã là may mắn rồi...

Ba người của La gia mang tâm sự khác nhau, những người khác ở đây giống vậy.

Giờ này khắc này, tình cảnh này, khiến cho Tư Không Thượng, Bình Dương tử, Nguyễn Tương, Khổng Phương Tử và Hoa Quyền Tử đều sinh ra hứng thú với Lâm Nhất kia. Một tên tiểu bối của trong giới, không chỉ có tiên, ma, đạo tam tu, còn am hiểu tiên pháp thần thông cũng như có tiên khí trong tay, càng làm cho La gia mất hết thể diện, lại có thể nào không để người hô to bất ngờ chứ! Mà Thiên kiếp dị biến, thường thường kèm theo dị số, còn muốn nổi lên Cửu Mục Tiên vực

dị thường, chuyến đi tiên cảnh lần này càng thêm đáng giá ngoạn vị rồi...

Cha con Lôi gia và Bình Thuyên cùng Vũ tiên tử lại có một phen cảm thụ bất đồng khác.

Lôi Vân Tử thủ phủ một hàm râu rậm đỏ thẫm, nhìn Thiên kiếp đột biến kia, trên nét mặt rất kinh ngạc sau đó không ngờ lại xuất hiện sự phấn chấn có chút không dễ dàng phát giác. Còn ông ta đang suy nghĩ gì, chỉ sợ chỉ có con trai của ông ta mới có thể đoán được mấy phần...

Bất quá, Lôi Thiên không rảnh đi suy nghĩ tâm tư của người nhà mình, mà ngầm sinh mơ ước ghen ghét. Hắn vốn cho rằng mình mới là nhân tuyển có một không hai làm đạo lữ của tiên tử, mà trước mắt xem ra có chút chắc hẳn phải như vậy rồi. Người đó một khi Độ Kiếp thành tiên, cộng thêm khí độ ngạo nghễ không kềm chế được, có danh tiếng của ngày hôm nay xông ra, còn thêm gương mặt nhìn như tuổi còn trẻ, chắc chắn khiến cho vô số nữ tu ái mộ không dứt a! Đồ háo sắc? Đồ háo sắc một khi lãng tử hồi đầu, lại càng khiến nữ tử yêu thích...

- Chà chà! Hào khí can vân hơn nữa là người có tình có nghĩa như thế, tuy là ngoại giới Tiên vực của ta cũng không thấy nhiều a! Chỉ đợi ngày sau, Lâm Nhất đó ắt nhất phương nhân vật, tiên tử muội muội nghĩ có đúng không...

Nghe tiếng, Lôi Thiên lộ vẻ tức giận nhún vai một cái. Bình Dương Tử bảo lão muội tử của hắn tới lấy lòng Vũ tiên tử, chỉ sợ không như mong muốn...

Vũ Tử liếc nhìn Bình Thuyên bên cạnh, ra dấu ý không cho từ chối, rồi chuyên sang nhìn chằm chằm bóng người dần dần rõ ràng trong Lôi Hỏa kia. Trong đôi mắt sáng như thu thủy của nàng ta hình như có gợn sóng đang hơi chớp động. Đối mặt một cú đánh hợp lực của Kim Tiên Hậu Kỳ, một Thiên Tiên Sơ Kỳ và một vị Tiên Nhân Trung Kỳ cao thủ, hắn thản nhiên không sợ, đứng dưới sóng to mà không ngã, quả thực ngoài sự đoán. Mà hắn tranh đoạt tranh cuốn của mình rốt cuộc ý gì...

Đúng lúc này, La Khôn Tử vẫn đang ngó chừng động tĩnh của Thiên kiếp đột nhiên thở ra nhẹ nhàng, lên tiếng nói:

- Tiểu tử kia cũng không có chỗ thần kỳ, chẳng qua là bằng vào thần thông kinh người thôi, trước mắt đã là nỏ mạnh hết đà...

Từ khi ba người của La gia xuất thủ, đến dị biến nhấc ngang, hết thảy chẳng qua chỉ là thời gian giữa cái suy nghĩ.

Nghe tiếng, mọi người đều ngưng thần nhìn lại.

Dưới thiên kiếp tàn phá bừa bãi xoay quanh so như Cự Long, trong Lôi Hỏa rừng rực như đuốc mà lại điên cuồng mãnh liệt, lại không có Cự Phủ ngang trời che cản, chỉ có một bóng người khắp cả người kim giáp bò dậy từ từ dưới đất, khóe miệng còn đọng vết máu, mà hai mắt lại chớp động hào quang đỏ tím. Bộ dạng của hắn, như điên như ma...

Gặp tình hình này, tay vuốt chòm râu của La Thanh Tử bỗng nhiên rơi xuống, lập tức lại lần nữa nâng lên.

Lôi Vân Tử cách đó không xa đột nhiên lên tiếng nói ra:

- Lão hữu há có thể nói không giữ lời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.