Vô Tiên

Chương 856: Chương 856: Nông thôn (1)




Trong chớp mắt miếng ngọc hoàn bích kia vỡ tan, chín long chuyên chống lên vòm trời không chịu nổi mà rung động, ánh sao trên bầu trời đêm cũng lay chuyển như bị từng điểm tinh quang chỉ dẫn, trong chớp nhoáng này lại hóa thành tinh vũ khắp bầu trời chảy xuống phía dưới, tinh quang kéo tới thẳng chỗ Lâm Nhất đang đứng trên thạch đài.

Lâm Nhất nửa há hốc mồm, mang theo dáng vẻ ngạc nhiên không nhúc nhích, mặc cho vô số tinh quang không ngừng vào bên trong cơ thể. Chợt, miệng của hắn há ra.

Lưu tinh nhanh chóng rơi xuống mang theo quang hoa trong thiên địa. Qua vài hơi thở, trước mắt mọi người tối sầm lại. Tất cả thần kỳ biến mất, chín tầng Huyền Thiên điện bị bóng đêm bao phủ. Tiếp theo chính là một tiếng ầm, thạch đài mất đi pháp trận chống đỡ, lập tức rơi xuống mặt đất.

Dưới sự kinh hãi, Lâm Nhất nhảy sang một bên, trường kiếm cầm trong tay, đang nghĩ xem có thể hay không, ánh huỳnh quang lóe lên trên người, thân hình cũng theo đó dần dần biến mất. Còn đám Dư Hành Tử chưa kịp kinh hỉ liền phẫn nộ quát:

- Sao lại như thế? Thời hạn nửa năm chưa tới...

Giờ khắc này, trên người mỗi tu sĩ trong Huyền Thiên tiên cảnh đều có một ánh hào quang hiện lên, còn thân ảnh của mỗi một vi tu sĩ sau khi có ánh sáng hiện lên liền từ những nơi khác nhau, trong nháy mắt biến mất...

...

Ban đêm một ngày này, trong “Vọng Thiên cốc” của Huyền Thiên môn đột nhiên có vô số ánh sáng lóe lên, tiếp theo liền hiện ra thân ảnh của vô số tu sĩ. Chỉ là, mỗi tu sĩ đều có vẻ hơi mờ mịt. Còn có người đang hỏi lẫn nhau, đã tới thời hạn nửa năm rồi sao?

Lại có một ánh hào quang hiện lên, người thanh niên cả người mặc áo bào tro xuất hiện. Lúc hiện thân, hắn thuận tay thu hồi trường kiếm, nhanh nhạy quan sát bốn phía một lượt rồi bắt thủ quyết, thân ảnh biến mất tại chỗ. Mà lúc này, tiếng ầm ĩ của Dư Hành Tử vang dội cả sơn cốc.

- Thông truyền trên dưới Huyền Thiên môn, truy nã Lâm Nhất của Chính Dương tông!

...

Trên đường mòn nông thôn vắng vẻ chợt có một cơn gió thổi qua, tiếp theo tự nhiên hiện ra thân ảnh của một người trẻ tuổi lảo đảo, chính là Lâm Nhất đang thở hổn hển.

Đã sử dụng bao nhiêu lần “Phong Độn thuật” rồi? Không nhớ rõ. Một khắc hiện thân ở “Vọng Thiên cốc” của Huyền Thiên môn, Lâm Nhất liền chạy trốn như bỏ mạng. Không phân biệt phương hướng, chỉ lo đi về phía trước, ước chừng đã qua thời gian một ngày, cho đến khi linh lực trong cơ thể còn lại không đáng kể, lúc này hắn mới nhớ tới phải lấy hơi.

Ngự kiếm phi hành? Hay là thôi đi! Ở địa giới của Huyền Thiên môn ngự kiếm phi hành không khác gì muốn chết. Chỉ là, chạy đi rất xa rồi sao? Nơi này là nơi nào?

Lâm Nhất nhìn trước sau quanh người, giấu linh lực quanh thân. Suy nghĩ một chút, hắn vận chuyển “Huyễn Linh thuật” thay đổi dáng vẻ ngũ quan, gần giống với tướng mạo của Nguyên Phong, lại thu Tử Kim hồ lô và túi càn khôn ở bên hông vào, lúc này mới cất bước đi về phía trước.

Ở bên cạnh là hồ nước, có mấy cây liễu rủ thành hàng. Ba, năm gian thảo xá nằm bên cạnh, hoa dại tỏa hương thoang thoảng.

Một người hán tử nông thôn khoảng bốn, năm mươi tuổi mặc quần áo đơn giản, tướng mạo đôn hậu đang bận rộn trong lều áp vịt. Cách đó không xa, trong phòng bếp truyền tới tiếng nói chuyện của một người phụ nữ:

- Mộc Đầu cũng nên quay trở lại rồi... sắp tới giờ ăn cơm rồi...

Nắm thật chặt đầu dây thừng, đập bàn tay xuống, hán tử chống lều đứng lên, cười ha hả nói:

- Sư phụ nó nói, lần này vào tiêu cục có hi vọng...

- Sư phụ kia của nó cũng là một người tài ba, chỉ có điều... nếu dựa vào gậy gộc kiếm ăn thật khiến người ta lo lắng...

Phu nhân trả lời.

- Ha ha! Có sư phụ nó chăm sóc, không có gì đáng ngại... vị này là?

Lúc quay đầu, hán tử nhìn thấy một người trẻ tuổi đi tới gần, ngạc nhiên lên tiếng hỏi. Đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, còn tưởng là con trai của mình đã trở về, phu nhân vội vàng đi ra khỏi phòng bếp, còn vừa dùng vải thô của tạp dề để xoa tay, rồi lập tức đứng lặng tại chỗ.

- Đại thúc, đại thẩm, ta rảnh rỗi đi du ngoạn đến đây, nhưng lại bị lạc đường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.