Lâm Nhất chắp tay một cái, nói rõ lý do.
Thấy người này tướng mạo còn trẻ, mi thanh mục lãng, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt. Cả người mặc áo bào màu xám có vẻ trắng trong thuần khiết, dáng vẻ cũng khá nhàn hạ thoải mái. Chỉ có điều, ở nông thôn vắng vẻ này có gì tốt để đi dạo, ai lại rảnh rỗi du ngoạn tới tận đây?
Hai vợ chồng có chút kinh ngạc, trong chốc lát không biết đáp lời như thế nào. Sau khi nhìn nhau hoang mang thì vẫn là hán tử mở miệng đáp lời:
- Vị tiểu ca này chính là quý khách rồi! Mời tới bên này...
Nói được phân nửa, gã mới nhớ tới chắp tay đáp lễ, lại lúng túng cười.
Phu nhân vội vàng lấy hai băng ghế ra từ trong thảo xá. Tay siết tạp dề xoắn tại chỗ, sau lại chợt chạy tới trước giếng nước, đã thấy người trẻ tuổi kia đi tới gần, thuận tay cầm bầu nước lên, ngửa đầu uống.
Ừng ực uống một hơi nước lạnh, cảm thấy sảng khoái lau miệng, Lâm Nhất mỉm cười đáp lại phu nhân, xoay người đi tới trước ghế, thoải mái ngồi xuống. Nhìn thấy dáng vẻ ung dung tùy ý như vậy, hán tử cũng ung dung hơn nhiều.
- Mẹ Mộc Đầu à, nhanh đi dọn cơm ra!
Sau khi chào hỏi một tiếng, hán tử cười ha hả, kéo một cái ghế qua ngồi cạnh Lâm Nhất, bắt đầu nói chuyện.
Nơi này chính là địa giới của Sở Kỳ quận, cách Vương Tử quận của Huyền Thiên môn xa vạn dặm. Hán tử kia họ Kiều, hai vợ chồng có một đứa con trai, tên là Kiều Mộc Đầu, từ nhỏ theo một trưởng bối đồng tộc tập luyện quyền cước, có vài phần sức mạnh. Mấy ngày trước, con trai truyền lời lại nói được sư phụ nó dẫn đến tiêu cục Kiều gia thử tài. Vì thế, hai vợ chồng rất hưng phấn. Kiều Mộc Đầu là tiểu tử đã hơn hai mươi tuổi, nếu có thể được nhận vào trong tiêu cục thì sẽ tìm được nữ tử con nhà gia giáo để lập gia đình, cuộc sống sẽ khá hơn chút.
Một vòng hàng rào thấp làm thành một cái sân nhỏ đơn sơ trước thảo xá này. Mấy con vịt chạy tập tễnh từ mương lên, kêu quoạc quoạc. Trong phòng bếp truyền tới tiếng nồi chén chậu bát va vào nhau, còn có mùi thức ăn. Tất cả sự nhàn nhã và an nhiên trước mặt làm Lâm Nhất tạm thời quên đi sự kinh tâm động phách mấy ngày liền. Hắn cười nhạt một tiếng, yên lặng nghe, đắm chìm trong sự an tĩnh khó có được này.
Nhìn thấy trên đầu Lâm Nhất có một cái đạo kế*, trên tóc còn cắm một cái trâm cài tóc long thủ không tầm thường, thêm nữa một thân áo bào tro cũng khác với phục sức của người bình thường khiến người ta không đoán được rõ lai lịch của hắn.
*Dải lụa đeo ngang trán của người tu đạo, thường có miếng ngọc ở giữa
Tiệng miệng nói là vân du thiên hạ! Đây là lý do thoái thác của Lâm Nhất. Suốt ngày hành tẩu trong giang hồ, nhất định là nhân vật có bản lĩnh. Hán tử Kiều gia cho rằng như vậy, đối đãi càng thêm lễ kính.
Lúc dùng cơm, Kiều Mộc Đầu hào hứng chạy về, nhìn thấy nhà có khách tới còn có chút ngoài ý muốn, rồi lập tức xưng huynh gọi đệ với đối phương. Sau đó, gã lại nhảy xuống hồ nước mò bắt hai con cá tươi đãi khách.
Kiều Mộc Đầu chẳng qua mới chừng hai mươi tuổi, dung mạo rất khôi ngô. Trên khuôn mặt xanh đen luôn mang theo nụ cười thật thà. Nghe nói Lâm Nhất lạc đường đến tận đây, gã phá lên cười, nói đối phương không phải là một người hiểu đạo, rõ ràng là một thư sinh du học. Nếu không, một người vân du sao lại có thể bị lạc đường được.
Ở nơi này vẫn có người hiểu biết như vậy sao? Chưa đợi Lâm Nhất sinh ra sự hiếu kỳ, Mộc Đầu liền chưa đánh đã khai. Những kiến thức này của gã đều là do sư phụ của gã truyền cho. Còn sư phụ của gã có kiến thức khá rộng trong tiêu cục, là nhân vật mà phụ nữ và trẻ em trong thôn, ngoài thôn đều biết.
Sau khi Mộc Đầu trở về, trước thảo xá náo nhiệt hơn nhiều. Trong lúc nói chuyện, bữa trưa đã chuẩn bị xong. Bàn ăn nhỏ rời tới dưới bóng cây ở bên ngoài, bên trái ngắm khói bếp của thảo xá, bên phải dựa vào hồ nước xanh mướt, có cơn gió từ từ thổi tới khiến người ta cảm thấy mát mẻ mà thích ý.
Thức ăn của nhà nông, một bát canh cá lớn, cha con Mộc Đầu cùng Lâm Nhất ngồi vây quanh. Lão Kiều mang theo sự áy náy nói cơm rau dưa không thể hiện được kính ý, lại lấy ra một vò rượu, lên mời rượu khách, Kiều thị ở bên cạnh dùng cơm một mình cũng mím môi cười.
Trên bàn rượu của nông dân không có nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, sau khi uống với nhau một chén rượu, ba người không hề khách sáo, thoải mái ăn uống.
Thịt cá ngon, canh vị thuần dày, mĩ vị khó được! Hồi lâu vẫn chưa ăn xong, Lâm Nhất không nhịn được xoa xoa cái bụng, không quên hô vài tiếng sảng khoái! Khách ăn đến hứng thú làm ba người của Kiều gia vẻ mặt tươi cười duỗi tay gắp đồ ăn không ngừng.
Sau khi ăn xong, Mộc Đầu muốn tới thôn lân cận có việc, muốn Lâm Nhất ở đây nghỉ tạm một đêm, sáng sớm ngày mai lại kết bạn cùng đi lên trấn trên. Người sau không thể không đồng ý, tạ phụ lão Kiều đã tiếp khách rồi một thân một mình đi ra hồ nước, ngủ dưới cây liễu.
Lão Kiều lại đi làm việc ở lều áp vịt của mình, Kiều thị lại ngồi trước cửa sửa chữa vài món quần áo cũ. Hai vợ chồng này không chịu ngồi yên, nhưng vẻ mặt, thần thái lại rất an nhàn.
Cuộc sống nông gia thanh nhàn, chỉ bận rộn luôn tay nhưng rảnh rỗi ở trong lòng.
Nằm dưới bóng cây liễu, Lâm Nhất xoay đầu lại, hai tay gối sau đầu, nhàn nhã ghếch chân lên, nhìn cành liễu đang đu đưa theo gió, yên lặng xuất thần... Tựa như có tinh quang đầy trời rơi xuống lại hóa thành từng miếng phù lục bay vào trong cơ thể hắn, tụ tập vào trong đầu, tiếp đó, từng chữ liên kết lại với nhau...
Dưới bóng cây Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, động tâm niệm, sâu trong thần thức, văn tự ùn ùn kéo đến...