Mỗi khi trời sáng, sương chưa tan hết, nữ chưởng quỹ quán rượu dưới cây đại thủ đã xuất hiện trong sân được bao quanh bởi hàng rào. Nàng vẩy nước quét sân, nhìn vào hoa và cỏ, chăm sóc một chút, mới chậm rãi đến một bàn tĩnh lặng ngồi xuống, tay chống cằm, lẳng lặng nhìn về phía xa.
Sau một ngày bận rộn qua đi, chưởng quỷ lại đạp lên ánh nắng chiều trở lại phòng trúc, cửa đóng lại một mình bế quan, nhắm mắt tĩnh tọa trên giường trúc.
Một vị tu sĩ Hóa Thần dung mạo như thiên tiên, an phận trông coi quán rượu nho nhỏ, bình minh vừa lên, lại trở ra làm việc. Lôi Thiên của Thiên Cương Tiên vực đã xuất hiện trước đó, cô gái này đã như thế mấy chục năm. Công việc hàng ngày của cô cứ như thế lặng lẽ trôi qua, có lẽ như đã nói, đang chờ một cơ duyên đến.
Sau khi Lôi Thiên mở cửa tửu quán rời đi, đúng thật là tiến về La gia. Thân phận thiếu chủ Thiên Cương Lôi gia có thể nói là hiển hách bất phàm, đương nhiên nhận được sự đãi ngộ. Nhưng gia chủ La gia không ra mặt gặp một vãn bối như hắn, chỉ để Phó tộc dốc lòng chiêu đãi.
Lôi Thiên tự xưng là du lịch thiên hạ, trùng hợp là tâm cảnh cảm ngộ sắp đến, cần bế quan tĩnh tu một thời gian. La gia chủ đồng ý với khách nhân, ở phía sau Thiên Ngọc sơn tìm một động phủ dùng làm nơi tạm dừng chân. Kết quả, hắn đường hoàng ở lại không đi, lại chưa bế quan tu luyện mà xem núi non sông hồ, ngẫu nhiên cùng nữ chưởng quỹ đùa giỡn mấy câu, hào phóng đến vứt lại mấy khối Tiên Tinh, thời gian trôi qua nhàn nhã tự tại. La gia dần có người hiểu được dụng ý của vị thiếu chủ Lôi gia này, đều cười không nói.
Làm người cả đời, Tiên đạo một đời, tất cả chúng ta đang tìm kiếm cùng chờ đợi cơ duyên, cơ duyên trên trời, cũng ở tại người.
...
Đây là một ngôi sao cằn cỗi mà hoang vắng, nó không chỉ không có một ngọn cỏ, không có gió che chở, càng không có bầu trời xanh, mây trắng, núi, sông, suối. Hoặc là nói, vốn trong tinh không này chỉ là một khối đá lớn. Mà một ngày trôi qua vô cùng tĩnh mịch, ba người lại mệt mỏi không chịu nổi. Một người mặc đạo bào xám trẻ tuổi, hai người còn lại có da lông che kín thân thể to lớn.
Lại lạc đường rồi, mấy ngày đến đây, Lâm Nhất chỉ nói một câu này. Hắn nằm ngửa trên hố đá nông, nhìn lên bầu trời đầy sao với khuôn mặt cay đắng. Tình hình này cùng với khi còn bé có mấy phần tương tự, nhưng hoàn cảnh khác một trời một vực.
Nhớ ngày đó, mỗi lúc bóng đêm buông xuống, tên đạo sĩ Tiểu Nhất sẽ nằm trên đỉnh ngưu thạch Tiên nhân nhìn bầu trời đầy sao nhập mộng. Ai nghĩ đến, bốn năm trăm năm qua đi, vẫn tên gia hỏa kia lại nằm mơ màng vì lạc đường trong tinh không, thật là phá hư phong cảnh mà.
Cách hố đá không xa là Tráng Căn cùng Tráng Diệp, hai huynh đệ thay phiên ngắm nhìn tinh không tán loạn hơn hai tháng, cho đến khi sức cùng lực kiệt, ngôi sao sáng nhất vẫn không thể tìm ra, nên đi về đâu Lâm Nhất vẫn không biết. Thần thức có thể xa trăm vạn dặm, ở chỗ này như nước đổ vào biển, thoáng qua không có ảnh. Cho dù hắn xuất ra tinh đồ, cũng không phân biệt được diện mục trong hàng ngàn ngôi sao. Cũng may trời có mắt, bỗng nhiên gặp được khối đá lớn này, như một người chết chìm gặp được cọng cỏ cứu mạng, sao có thể bỏ lỡ.
Lâm Nhất vẫn nằm ngửa như cũ, chậm rãi giơ lên hai tay, không có nguyên khí Tiên Tinh thành mảnh vụn, treo mà không rơi. Hắn nhẹ nhàng huy động ống tay áo, bụi mờ biến mất, hắn thấy nó biến mất trong bóng tối nơi xa. Hắn nhếch miệng cười, bất đắc dĩ thở dài. Tuy nói có chỗ đặt chân nhưng lại không thể rời bỏ pháp lực hộ thể, cái này cùng phiêu đãng trong tinh không cũng không có gì khác biệt. Cũng may thương thế hắn tốt hơn phân nữa, nếu không sợ hai hai huynh đệ này mệt chết, cũng khó thoát khỏi kiếp nạn.
Hồ Đầu à, ngươi có nhân duyên trở thành Yêu Vực Chí Tôn, ta thì xém chút bị ngươi hại chết. Cũng may lương tri ngươi vẫn còn, mới để cho ta nhặt về một cái mạng. Mấy tên Yêu Vương kia không phải là kẻ tốt lành gì, nhất là hai tên ngốc Kim Thánh cùng Giam Dần, bất cứ lúc nào cũng có thể phản nghịch. Ngươi như mất đi bản tính ngay thẳng, đơn giản ngày sau sẽ trở thành đối thủ của nhau. Ngươi vẫn còn xem ta là lão đại, ta khuyên ngươi một câu, bên trong Yêu vực cường giả được tôn trọng, nếu không ngươi chắc chắn sẽ bị người khác thay thế. Những chuyện ta nhắc tới Phạm Thiên cốc, tuy là bất đắc dĩ, nhưng không phải hồ ngôn loạn ngữ. Tiên vực sụp đổ, chính là nhân họa không thể nghi ngờ, mà ta biết được bản tính lão Long, tuyệt đối sẽ không phản bội Tiên vực.
Trong lúc bất tri bất giác, vậy mà dần dần liên lụy đến thị phi viễn cổ Tiên vực, quả thật khiến người ta không kịp chuẩn bị, có phải đang muốn chơi ta không?
Còn nữa, hành trình đến Quỷ Linh Vực Luân Hồi Tháp đã thu nhận được đệ tử Tiên Nô, lại không có danh phận thầy trò thực sự, mong sao nàng cùng Tống Huyền Tử được bình yên vô sự. Người phụ nữ kia vẫn như kiếp trước, vẫn xem hắn là người kia. Cho dù trải qua Luân Hồi huyễn cảnh thì thế nào đây? Người Lâm mỗ vẫn chính là người Lâm mỗ, đến nỗi đời trước là ai, cùng người kiếp này có liên quan gì đâu.
Lúc này, trời đất như đảo lộn, mặt trời hừng hực bỗng nhiên xuất hiện, khắp nơi trở nên sáng lóa mắt, âm hàn bị diệt, cực nóng giáng lâm. Huynh đệ Thiên Lang chịu không nổi phiền phức, ầm ừ một tiếng lại chôn đầu vào ngủ, không chút nhúc nhích.
Lâm Nhất ngồi dậy khỏi mặt đất, lấy tay che trán, ánh mắt nhìn xung quanh. Nơi này rất sáng, tinh không lại đen kịt như trước, hắn quay đầy nhìn hai huynh đệ cách đó không xa, ầm thầm suy nghĩ, nếu muốn được an toàn, phải tìm đến chỗ khác.
Một lát sau, Lâm Nhất lấy ra một vòng tay tinh thạch ẩn chứa yêu khí đeo vào cổ tay. Có chỗ ẩn thân, hai huynh đệ vui vẻ mà lên, vùng đất trong nháy mắt chỉ còn lại một mình hắn. Lâm Nhất híp mắt lại, chắp hai tay sau lưng bước về phía trước, lập tức hóa thành một bóng người nhàn nhạt bay đi.
Mất thời gian một ngày, Lâm Nhất thăm dò tình hình xung quanh. Nơi này chỉ là một tảng đá lớn phiêu lãng trong tinh không, diện tích trăm vạn dặm. Nếu nhất thời không phân rõ được đường đi, cũng không dám làm việc lỗ mạng, tạm thời xem nơi này như một nơi đặt chân, chỉ cần trên thân không thiếu Tiên Tinh, ngây ngốc hàng trăm hàng ngàn năm thì thế nào. Mượn cơ hội tăng cao tu vi, luyện chế phân thân Ma Anh, cũng không tệ.
Lâm Nhất tùy ý chọn một chỗ, xâm nhập vào sâu hơn mười trượng, vốn định đào một gian mật thất, lại phát giác tảng đá đen này cứng rắn dị thường. Hắn không làm việc thừa, dứt khoát trở lại mặt đất, đến hố trên tảng đá lớn này xem như vùng đất tĩnh tu.
Hố trên tảng đá lớn giống như bác rượu, sâu đến hai ba trượng, nhìn cũng khá rộng rãi. Lâm Nhất bố trí mấy đạo cấm pháp phong bế trên miệng hố, ở đáy hố hiện lên một tầng tinh thạch khác biệt, lúc này hắn mới gọi Ma Anh cùng Long Anh đến, ba huynh đệ ngồi đối diện nhau.
Có cấm pháp che đậy, bên trong hố đá nguyên khí nồng đậm dị thường, lại không tiết ra bên ngoài. Hắn nhìn hai mặt khác của chính mình đang bận bịu thổ nạp điều tức, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Lần này không áp chế tu vi Long Anh, Ma Anh, quả thật cũng vạn bất đắc dĩ mà thôi. Cũng bởi càng ngày càng gặp nhiều cao nhân, nguy hiểm càng lúc càng khó đối phó, khiến bản thân không có thời gian rảnh rỗi mà tu luyện. Giống như nhân vật nhìn thấy trên biển không rõ lai lịch kia, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường. Yêu Vương Yêu vực thật sự rất lợi hại, nhưng khách quan mà nói cũng khác nhau một trời một vực. May mắn người ta không có ác ý, nếu không ba mạng này có liều cũng không đủ chết. Cuộc gặp gỡ này cũng chỉ là nhìn thoáng qua. Có thể thấy được bên trong tinh vũ mênh mông, có bao nhiêu điều bí ẩn mà hắn chưa biết đến.
Dù là Yêu vực hay Tiên vực, người ta nói cường giả chí tôn, cũng có đạo lý của nó. Muốn thoát khỏi mê cung tinh đồ này sống sót, việc cấp bách cần phải tăng cao tu vi, đến nỗi luyện chế phân thân Ma Anh, cùng với mọi việc đều không được buông lỏng.
Lâm Nhất ổn định lại tâm thần, hai tay kết ấn, nhắm mắt nhập định.
...
Hậu viện La gia, ngay sát sườn núi Thần Ngao sơn, nơi đây những tảng đá kỳ lạ lởm chởm, hoa cỏ tốt tươi, nước chảy róc rách, nguyên khí dư dả, giống như một động thiên khác. Bên trong một tĩnh thất trong núi, có hai người đang ngồi nói chuyện, trong đó có vị lão giả áo bào xanh, râu tóc xám trắng, đuôi mày rủ xuống, thần sắc trang nghiêm, ăn nói có ý tứ. Một vị khác cũng giống lão giả áo bào xanh có điều tuổi tác hơi lớn hơn một chút. Người trước chính là La Thanh Tử gia chủ La gia, người sau vừa đi xa trở về La Khôn Tử.
- Huynh nói huynh chưa kịp nói ý đồ đến đã bị người Yêu vực cưỡng ép trục xuất sao?
Hai người nói chuyện với nhau một lát, La Thanh Tử nghi hoặc hỏi.
La Khôn Tử hừ một tiếng, tức giận vẫn chưa tiêu tán:
- Sau khi ta tìm đến Yêu vực, biết chỗ ở Bạch Hổ Yêu Tôn, thừa cơ lấy thân phận La gia báo danh cầu kiến, ai ngờ còn chưa nói ra dụng ý, đã bị mấy tên Yêu Vương thô lỗ đuổi ra.
Mi La Thanh Tử run lên, chậm rãi khép lại.