La Khôn Tử nói tiếp:
- Tự dưng bị nhục, ta rất tức giận, những tên Yêu Vương đã công bố đã đuổi đi một tên tu sĩ giống như ta, cũng xem La gia là hạng người có dụng ý khó dò, thật sự rất đáng giận.
La Thanh Tử vuốt vuốt râu, ánh mắt thâm thúy chớp động không ngừng, sau đó ông khẽ gật đầu, nói:
- Tộc huynh bớt giận, ngươi bị lừa rồi.
La Khôn Tử khẽ giật mình, hỏi:
- Chẳng lẽ Yêu vực cố ý gây lên...
Lời còn chưa dứt, ông ta tự cho là hiểu được nhưng khó tin nói:
- Có người nhanh chân đến trước, chỉ vì muốn làm hỏng chuyện tốt của La gia chúng ta.
La Thanh Tử thăm thẳm nói:
- Cũng không hẳn là vậy, Yêu vực tồn tại tin đồn rất lâu, các nhà âm thầm phái người tìm kiếm, đơn giản muốn lôi kéo bọn họ cùng một phía, mưu đồ ngày nào đó có biến tất có chỗ ỷ lại. Dụng ý của người kia là như thế, lại nghĩ ra biện pháp giả làm người La gia chúng ta, nhằm gây mâu thuẫn, một chiêu này, quả thật ác độc.
La Khôn Tử mới hiểu ra, tự than thở không bằng:
- Mặc dù ta là huynh trưởng, lại không có cái nhìn tinh tường như ngươi.
Đối phương không phản đối, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ cao thâm khó dò. Ông ta cảm thấy kinh ngạc nói:
- Có người không nhìn đến uy nghiêm Cửu Mục Tiên vực, muốn gây náo loạn.
Vị huynh trưởng này có tu vi không kém ông ta bao nhiêu, La Thanh Tử chậm rãi mở hai mắt, vẻ mặt không rõ nói:
- Tiên vực viễn cổ, thiên đạo tự tại, trên dưới ngay thẳng, sao hôm nay lại có cảnh tượng này? Mà dưới Cửu Mục Tiên vực, bên trong bên ngoài giới đều phụ thuộc, phàm có người không tuân, Tiên đạo sẽ kết thúc như vậy. Vì thế các các nhà từ lâu đã bất mãn với Thánh Nữ, lòng mang đố kỵ lại không dám vọng động. Trùng hợp một lần kia Thất Tinh Bạn Nguyệt có triệu chứng lạ, khiến người ta có suy nghĩ khác.
- Có Thánh Nhân giáng xuống thống nhất Tiên vực, viễn cổ thịnh thế tái hiện đương nhiên là tốt.
La Khôn Tử phụ họa một câu.
Ánh mắt La Thanh Tử hiện lên cái nhìn mỉa mai nói:
- Viễn cổ thịnh thế thì sao, còn không phải bị người ta phá hủy đi rồi sao? Cứ cho rằng sẽ thay đổi thay đổi triều đại, nhưng lại quên nhìn lại sự cường đại của Cửu Mục Tiên vực...
Cửu Đại Tiên vực tồn cùng Viễn Cổ Tiên vực sụp đổ chung nhịp thở, đâu chỉ có một Thánh Nữ tồn tại đơn giản như vậy.
- Đã như vậy, vì sao ta còn muốn tìm đến Yêu vực?
La Khôn Tử có chút không hiểu.
La Thanh Tử kiên nhẫn phân trần nói:
- Có người lừa La gia chúng ta, dùng kế ném một hòn đá trúng hai con chim, làm sao chúng ta phải như vậy? Dù có thể nào, nếu nắm được Yêu vực trong tay, thì có đại loạn chúng ta cũng đứng ở thế bất bại.
Lời nói này lại khiến La Khôn Tử tức giận, ông ta suy nghĩ một chút, vẫn không có chỗ phát tiết, linh cơ nhất động, hỏi:
- Việc này có phải Thiên Cương Lôi gia gây nên không? Nếu không phải thì vì sao một thiếu chủ như hắn lại ở đây không đi, chẳng lẽ lại muốn âm thầm tìm hiểu động tĩnh của La gia sao?
La Thanh Tử như có điều suy nghĩ, sau đó nói tiếp:
- Lôi Vân Tử là người có tâm cơ thâm trầm, việc này cùng hắn có liên quan hay không, không ai có thể dự đoán được, mà thiếu chủ Lôi gia...
Lời còn chưa dứt, thần sắc ông ta khinh thường đầy ý vị, sâu xa nói:
- Phong vân sắp nổi, lại xem nhà ai sẽ lên đứng đầu.