Đây là một trấn nhỏ của Thiên Tự Tiên Vực, tên là Thiên Ngưu.
Trên Thiên Ngưu Trấn, có một truyền tống trận giữa các hành tinh do tiên môn lớn quản lý. Có người nói nó có trận pháp mở đi tới Huệ Thiên.
Đầu tây của thôn trấn có một ngọn núi trăm trượng, quanh năm tươi tốt. Nơi này được gọi là đồi Ngưu Đầu. Theo bậc thang đá đi lên sẽ tới chỗ truyền tống trận.
Trời còn sớm đã không ngừng có tu sĩ qua lại dưới đồi Ngưu Đầu.
Có năm người tập trung ở một chỗ. Trong đó Lâm Nhất chắp tay sau lưng, một mình nhìn về phía xa. Trong bầu trời đầy sương, một mặt ngày lúc tối lúc sáng.
Tiên Nô đứng ở sư phụ bên cạnh, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, lộ ra thần thái tự nhiên của một tiểu nữ nhi. Đứng cách phía sau hai người không xa là ba huynh đệ Đồng gia lại ủ rũ cúi đầu.
Đồng Lý thoáng tỉnh lại, lẩm bẩm:
- Tu sĩ thế hệ ta, không có cách nói khó rời quê cũ của phàm tục. Cứ xem ra ra ngoài đi xa một chuyến thôi...
Hắn nhìn sang trái và phải cười gượng, an ủi:
- Ha ha, không có gì...
Hai huynh đệ của hắn ưỡn ngực, ra vẻ thoải mái không thành, lại buồn bã ỉu xìu cúi xuống đầu. Tu luyện mấy nghìn năm chưa thành tiên, lại thành nô bộc, còn có nỗi khổ khó nói. Ôi! Số phận mới tệ làm sao!
Tiên Nô xoay người liếc nhìn, ba huynh đệ lập tức im lặng. Nàng dường như không cảm giác được, đi tới gần khẽ hỏi:
- Sư phụ, lần này ngài đặc biệt đến đây vì Nô Nhi...
Lâm Nhất khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.
Đôi mắt đẹp của Tiên Nô dậy sóng, hơi cúi đầu, bên má ửng hồng thoáng cười tươi. Chẳng bao lâu, nàng bắt chước chắp hai tay sau lưng và lắc lư, dáng vẻ thướt tha như cành liễu trong gió, bất chợt phát giác mình cao mới tới đầu vai của Lâm Nhất thì nhịn không được lại khẽ mím môi, gương mặt xinh đẹp không giấu được vẻ vui sướng...
Lâm Nhất không có để ý tới động tĩnh bên cạnh, mà hồi tưởng lại tình cảnh trong hố trời. Sau khi Ngô Dung dọn dẹp, dựa vào Thiên Sát Lôi Hỏa, tốn chút công sức, hắn vẫn loại bỏ rào cản lạnh giá xung quanh Huyền Băng dưới lòng đất. Sau đó, hắn thu một khối Huyền Băng lớn này vào trong một càn khôn giới. Về phần phá bỏ cấm chế Huyền Băng thế nào, vẫn phải tạm gác lại, chờ sau này sẽ nghĩ cách.
Ngô Dung từng nói không muốn hạ mình ở trong cơ thể của người khác. Lời nói vô tâm của ông ta bao giờ cũng ngầm có ý huyền cơ.
Binh lính Quỷ Linh chẳng qua chỉ thiếu một cơ thể mà thôi. Nếu thật sự có di hài tiên nhân dùng để tu luyện Hợp Thể, không chừng du hồn lại sẽ trở thành tu sĩ có máu có thịt thật sự.
Có thể đây mới là dụng ý thực sự của Ngô Dung.
Vị quỷ linh này ở thế hệ trước nhìn như gàn bướng, lại không mất đi vẻ nhìn xa trông rộng. Ông ta không chỉ biết tên họ của ông lão Quỷ Linh Vực kia, hai bên còn có chút quen thuộc. Nếu vậy, ông ta cùng thủ hạ của ông ta hẳn có lai lịch tuyệt không đơn giản!
Bất kể thế nào, cũng không thể tùy ý phóng túng. Đây chính là hơn mười quỷ linh có tu vi cao cường, trừ khi nắm giữ hết...
Ngay vào lúc này, Thuần Vu Phong từ trên bậc thang của đồi Ngưu Đầu lao xuống. Hắn lướt đến gần, cười khiêm tốn với Tiên Nô trước, sau đó mới quay sang nói với Lâm Nhất:
- Ta đã từ trong miệng đạo hữu tới trước biết được, vì có Yêu tộc thường lui tới cũng cướp bóc xung quanh, khiến cho Huệ Thiên hỗn loạn không dừng, truyền tống trận bị ép phải đóng lại mấy ngày...
Nghe được hai chữ Yêu tộc, Lâm Nhất thu hồi mạch suy nghĩ và hơi ngẩn người ra, ra hiệu Thuần Vu Phong nói tiếp. Đối phương xung phong nhận việc tìm hiểu tin tức, ngược lại cũng tận tâm tận lực.
Thuần Vu Phong lại lo lắng nói:
- Theo những gì được biết, có Yêu Vương dẫn theo mấy trăm Yêu tộc đang hoành hành ở khắp nơi. Cao nhân các nhà ở Huệ Thiên liên thủ xuất hiện nhưng khó tìm được tung tích của kẻ địch, đã thông báo với Tiên Vực ngoài giới phải cẩn thận đề phòng...
Thấy vẻ mặt Tiên Nô kinh ngạc, hắn hiểu ý an ủi:
- Tiên tử đừng buồn! Chúng ta quay về trong giới lại có thể rời xa tai vạ...
Hắn lại kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi than thở:
- Không ngờ được ngoài Tiên Vực vẫn có Yêu Vực tồn tại! Không phải tộc loại ta, dã tâm khó dò...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiên Nô chợt lạnh, căn bản không để ý tới Thuần Vu Phong, mà ngẩng đầu nhìn sáng bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ trưng cầu.
Yêu Vương của Yêu Vực chủ động hiện thân, có chút hiếm thấy. Không cần suy nghĩ, tám chín phần là đến vì chuyện yêu đàn. Lâm Nhất cùng Tiên Nô thoáng nhìn nhau và nhướng mày, rất bình tĩnh nói:
- Quay về trong giới...
Giờ phút này, hai thầy trò dường như có thần giao cách cảm.
Thuần Vu Phong thở phào nhẹ nhõm, vội nói:
- Các vị đi theo ta...
Hắn xoay người rời đi lại bỗng dừng lại, có chút lúng túng phân trần nói:
- Do trận pháp truyền tống này, mỗi người mười viên Tiên Tinh cũng không rẻ...
Bản thân hắn túng quẫn, rất sợ người khác cũng không giàu có gì. Nếu thật vậy, không bằng nói trước, để tránh đến lúc đó mọi người lại khó xử.
Lâm Nhất thờ ơ, chậm rãi bước về phía trước.
Tiên Nô quan sát khắp nơi thấy gần đó không có ai. Nàng căn dặn ba huynh đệ:
- Vào... vòng tay của ta!
Nói xong, nàng giơ cổ tay lên lộ ra một vòng tay bằng đá.
Ba huynh đệ Đồng gia đang do dự, nghe được lời ấy liền dứt khoát đứng tại chỗ không đi. Lão đại Đồng Lý cười khó coi, bất đắc dĩ nói:
- Tiên tử! Đây là ý gì...
Đồng Lực cùng Đồng Ly phụ họa nói theo:
- Nếu như không lấy ra được Tiên Tinh, cuộc sống sau này của huynh đệ ta thế nào...
Tiên Nô không cần suy nghĩ nói:
- Gia sư kiếm Tiên Tinh không dễ, có thể tiết kiệm được viên nào hay viên đó.
Nàng nhìn vẻ mặt của ba huynh đệ, chợt nói:
- Hai người Thiên Lang có thể cúi đầu nghe lệnh, sớm được gia sư thu ở bên cạnh, các ngươi lại chống đối không theo, rõ ràng là muốn sớm vào luân hồi...
Nàng liền xoay người rời đi, trên tay đã xuất hiện thêm một miếng ngọc giản, hời hợt nói:
- Lát nữa các ngươi sẽ biết kết quả cò kè mặc cả với ta...
Ba huynh đệ không dám có hai lòng, thận trọng của cao thủ còn đó. Bọn họ chẳng qua muốn kiếm vài phần mặt mũi nên có của người hầu mà thôi! Thân là tu sĩ Hợp Thể lại bị nhét vào trong vòng tay của nữ tử, thật không thể tưởng tượng nổi! Bây giờ này nguyện vọng nho nhỏ cũng khó có thể thực hiện được, có khóc cũng không làm được gì! Vẻ mặt Đồng Lý đau khổ, đánh tiếng cùng hai vị huynh đệ rồi thân hình vội vàng biến mất, tiến vào trong vòng yêu trên cổ tay Tiên Nô.
- Hừ! Chỉ có lần này thôi, lần sau không được viện lý do này nữa!
Tiên Nô không vui quát một tiếng. Dưới chân nàng không ngừng lại, đuổi theo Lâm Nhất, không nhịn được khẽ lắc ống tay áo của đối phương, cười vênh váo giống như đang tranh công nói: