- Tiết kiệm được ba mươi viên Tiên Tinh!
Ở chung lâu ngày, nàng cùng sư phụ càng thêm thân thiết...
Lâm Nhất dừng lại và quay đầu liếc nhìn. Lưỡi hồng của đối phương vừa lè ra, tay đã lặng lẽ rụt về. Hắn tiếp theo đi về phía trước, khóe miệng thoáng lộ ra ý cười. Nhiều lần, hắn thầm thở dài. Chỉ có hai nữ tử từng thích kéo ống tay áo của mình...
Khi Tiên Nô lên tiếng, Thuần Vu Phong đã ngừng lại. Khi hai sư đồ đi qua trước người, hắn còn lặng lẽ thất thần nhìn về bóng dáng thướt tha kia.
Nữ tử kia đã không còn dáng vẻ nhìn thấy lúc trước nữa, lại càng thêm động lòng người. Trong vẻ mềm yếu của nàng có thêm vài phần băng sương lạnh lùng cao ngạo, trong vẻ đẹp yên tĩnh lại có thêm phần thoát tục kinh diễm! Nếu nàng có thể tùy tính tự nhiên đối với Thuần mỗ như vậy, cho dù chịu đòn bị mắng thì thế nào!
...
Thiên La Tiên Vực, trong gian phòng yên tĩnh ở hậu viện La gia, hai người ngồi đối diện nhau.
Tay La Thanh Tử vuốt râu dài, ngạc nhiên nói:
- Huynh trưởng! Ngươi lặp lại lần nữa...
La Khôn Tử khẽ gật đầu, không nhanh không chậm địa nói:
- Lâm Nhất mà La gia ta vẫn muốn tìm đã ở động phủ kết giới của La gia hơn sáu năm, cùng một nữ đệ tử tính kế đánh cắp bức tranh cuộn của Vũ Tử, bị trưởng lão La Hận Tử dẫn người truy sát...
Không phải vừa rồi không nghe rõ, mà là quá mức bất ngờ. La Thanh Tử thả chòm râu dài ra, xua tay bảo La Khôn Tử dừng lại, trầm ngâm lẩm bẩm:
- Hắn là một tiểu bối Luyện Hư đến từ hạ giới, cuối cùng lại lấy thân phận của đệ tử ngoại môn ẩn nấp ở La gia ta, không mưu đồ gì khác, chỉ vì đánh cắp bức tranh cuộn của Vũ Tử, còn có người làm nội ứng không tiếc tính mạng...
Hắn nhìn La Khôn Tử, hỏi:
- Ý của ngươi thế nào?
La Khôn Tử đáp:
- Không thể tưởng tượng nổi!
La Thanh Tử hỏi tiếp:
- Đều là một tiểu bối Luyện Hư, không chỉ phá vỡ động phủ kết giới của La gia, còn thiếu chút giết La Hận Tử với tu vi Phạm Thiên, nên đối xử thế nào?
La Khôn Tử không hiểu nguyên nhân, thuận miệng trả lời:
- Khó có thể tin được...
La Thanh Tử lại hỏi:
- Vẫn là tiểu bối này từ hạ giới lẻn đến trong giới, chạy đến ngoài giới xa xôi tùy ý làm bậy, không kỳ quái sao?
La Khôn Tử suy nghĩ một lát, không lời chống đỡ.
- Hoàn toàn không cảm thấy có chút kỳ quái gì sao...
Trong hai mắt La Thanh Tử lóe lên tinh quang, trầm giọng nói:
- Theo trong giới truyền lại, giống như những lời ngươi vừa nói, hắn là một người trẻ tuổi, không chỉ nhận được bảo vật của Hạo Thiên tháp, còn có một thân tu vi yêu, ma, đạo nghịch thiên, còn chú ý tới bức tranh cuộn của Vũ Tử, sao lại không phải ứng nghiệm với câu nói kia... ?
La Khôn Tử hình như có hiểu lại có phần không hiểu:
- Sao bức tranh cuộn của Vũ Tử lại có liên quan tới một tiểu bối hạ giới được? Gia chủ nói là...
La Thanh Tử có chút do dự nói:
- Bức tranh cuộn này là do cha ruột của Vũ Tử bất ngờ nhận được, là vật tới từ viễn cổ, từng có người có chút kiêng kỵ...
Nói tới đây, trong lòng hắn có phần e ngại không dám nhiều lời, ngược lại yếu ớt lẩm bẩm:
- Thất Tinh giáng kiếp nạn, Minh Nguyệt bảo vệ thái bình...
Vòng qua vòng lại, La Khôn Tử cuối cùng là hiểu rõ dụng ý của gia chủ, thất thanh nói:
- Năm đó Thất Tinh kèm trăng, sớm được xem là báo trước cho lời đồn làm chấn động thiên hạ. Mỗi lần thiên hạ gặp đại loạn, nhất định phải có người ứng kiếp. Lâm Nhất là Thất Tinh hay là Minh Nguyệt? Sao hắn...
- Vì sao hắn lại không biết?
Vẻ mặt La Thanh Tử nghiêm trọng hơn rất nhiều, nói:
- Chúng ta sớm đã nghe thấy, trong Tử Vi Tiên Cảnh có truyền thừa năm đó Tiên Đế để lại, không dựa vào bảo vật của Hạo Thiên tháp thì không thể làm được. Ngoài ra, bức tranh cuộn của Vũ Tử cũng có liên quan đến bí mật viễn cổ. Tiểu tử kia từ hạ giới một đường đi lên, hành vi đều nhắm thẳng tới một nơi...
La Khôn Tử hơi biến sắc, nói:
- Tiên Vực viễn cổ, Tiên Đế duy nhất độc tôn...
- Nói cẩn thận!
La Thanh Tử trịnh trọng dặn dò một câu. Đối phương không dám khinh thường, thoáng hạ thấp giọng, gật đầu nói vâng. Hắn dùng tay ra hiệu nói:
- Trong lòng huynh đệ chúng ta biết là được! Cần gì quan tâm hắn là Thất Tinh, hay là Minh Nguyệt, sớm đã có người chờ sẵn rồi!
La Khôn Tử im lặng suy nghĩ một lát, vẫn còn có chút nghi ngờ hỏi:
- Lâm Nhất cùng La gia đã là thế như nước lửa, sau này lại nên làm thế nào?
- Ha ha!
La Thanh Tử giống như sớm có tính toán trước, vuốt râu cười nhạt, không tỏ thái độ nói:
- Thánh hiền không ra, đều là yêu nghiệt!
Trong lòng La Khôn Tử thoải mái, vẻ mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều. Trong giây lát, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói:
- Còn có một chuyện chưa báo cáo...
- Chuyện gì?
La Thanh Tử hỏi.
La Khôn Tử nói:
- Bên trong Yêu Vực đang loạn, có Yêu Vương dẫn theo một đám yêu vật trốn đi, cũng xông tới Tiên Vực ta làm xằng làm bậy...
- A?
Ánh mắt La Thanh Tử lóe lên vẻ thâm thúy...