- Sao này tên là Thiên Mộc, chính là một nơi trung chuyển mà trên đường chúng ta phải đi qua. Trong ngoài Tiên Vực cách nhau khá xa, đường truyền tống dài gánh nặng cũng lớn, tu sĩ bình thường khó có thể chịu nổi, không thể không làm như vậy...
Thiên Mộc là ngôi sao chừng một trăm vạn dặm. Một mình nó lơ lửng ở trong tinh không, nối liền trong ngoài Tiên Vực, lại được gọi là 'Kế Tinh'. Ở này không có tiên môn, cũng không có người phàm, chỉ có mấy trăm tu sĩ đến từ các nơi khác nhau. Trong đó đa số là tu vi Luyện Hư và Hóa Thần, hiếm thấy mấy cao thủ Hợp Thể.
- Thiên Mộc Tinh có hai nơi sơn cốc, một nơi là Mộc Phong, một nơi là Mộc Vũ. Mỗi nơi đều có trận pháp truyền tống lần lượt đi thông tới trong giới và ngoài giới...
Sau khi nhóm ba người rời khỏi truyền tống trận, ngược lại đi tới một đạo sơn cốc. Trong đó Thuần Vu Phong đi sóng vai cùng Lâm Nhất và Tiên Nô, không quên dùng ngón tay chỉ khắp nơi phân trần nói:
-... Hai nơi truyền tống trận đều do tiền bối cao nhân lưu lại. Có tu sĩ qua lại thấy nơi này nguyên khí nồng đậm lại có chút yên tĩnh, dứt khoát nấn ná không đi, dần dần thành dáng vẻ như bây giờ. Mộc Phong cốc mà chúng ta muốn đi còn cách năm mươi vạn dặm...
Mộc Vũ Cốc trước mắt chỉ là một sơn cốc bình thường mà thôi. Nó là thung lũng hẹp dài bằng phẳng, giống như một khu phố, trên hai bên núi đầy những hang đá chính là khách sạn, tửu quán cùng cửa hàng. Có người bày ra các ngọc giản cùng thiên tài địa bảo ngay sát bên cửa nhà. Còn có người tụ tập thành nhóm bàn kinh luận đạo, tất cả đều có thần thái nhàn nhã tiêu diêu tự tại!
Thuần Vu Phong hối hả ngược xuôi hơn mười năm, nên trong lòng hiểu rõ phong cảnh các nơi, lúc này mở miệng nói ra rất lưu loát. Thấy Lâm Nhất nghe chăm chú, Tiên Nô liên tục gật đầu, hắn có chút phấn chấn lại nói:
- Chúng ta đã mượn trận pháp trung chuyển ba lần quay về, tất nhiên cách xa ngoài giới. Bây giờ Hành Thiên ở gần rồi...
Gần về Hành Thiên môn, trước sau tâm cảnh khác hẳn. Là dọc đường đi đã giảm bớt Tiên Tinh, hay là hoàn thành mong muốn của sư phụ, hay là gặp được người trong lòng ngưỡng mộ? Hắn khẽ vuốt chòm râu, cười nói:
- Bôn ba ở bên ngoài đã hơn sáu mươi năm, lúc này trở về nhà lại có cảm giác hồi hộp, ha ha...
Nơi này chỉ có thể nhìn thấy không tới mười tu sĩ, chắc những người khác đều trốn đi tu luyện đi. Người có bản lĩnh, có Tiên Tinh để mượn truyền tống trận đi ngang qua Tiên Vực lại không có mấy. Vì vậy, trong sơn cốc dài hơn mười dặm chỉ có ba người đến từ ngoài giới đang rảnh rỗi lững thững đi.
Tiên Nô xem thường những xúc động của Thuần Vu Phong, quay sang bên hỏi:
- Sư phụ! Nhà ngài ở đau vậy a...
Một đoạn cọc gỗ cao vài thước chắn ngang, cản lối đi. Trên đó hiện ra vài chiếc lá xanh, còn lại bị cạo sạch để khắc chữ. Lâm Nhất dừng bước, lặng lẽ quan sát. Nghe được câu hỏi của Tiên Nô, hắn không lên tiếng trả lời, chỉ giơ ngón tay chỉ vào ngực.
Khi Tiên Nô dường như suy nghĩ tới điều gì, Thuần Vu Phong đã bước tới một bước, nhìn cọc gỗ thì thầm:
- Mộc Phong Mộc Vũ con đường mịt mờ, hạnh hoa chưng cất làm rượu đang tỏa hương. Lại tìm say trong một giấc mộng, tỉnh lại trăng sáng qua sông lạnh. Ha ha! Ý cảnh rất hay...
Hắn gật gù đắc ý thưởng thức một lúc, tiếp theo lại tập trung tinh thần nhìn về phía một hàng chữ nhỏ bên dưới, lên tiếng nói:
- Cửa hàng Hình Ký Tiên, buôn bán tự nguyện...
Hắn bừng tỉnh gật đầu, xoay sang Lâm Nhất cùng Tiên Nô phân trần nói:
- Hóa ra là chiêu bài của cửa hàng, muốn nổi bật thôi!
Ở dưới chân núi cách bên trái cọc gỗ mấy trượng là một gian động phủ không người. Trên mặt đất trước cửa đặt một tấm ván gỗ, phía trên bày năm, sáu miếng ngọc giản, không có cấm chế phòng hộ, có khắc một hàng chữ nhỏ: Mười viên Tiên Tinh, tùy ý lấy một cái.
Một cửa hàng tiên đơn sơ lại có một phong cách riêng như vậy, ngược lại cũng hiếm thấy. Không có chưởng quỹ, bỏ lại Tiên Tinh là có thể tùy ý lấy đi một miếng ngọc giản.
Thấy tình hình như vậy, trong lòng Tiên Nô sinh ra tò mò, nhấc chân đi tới. Thuần Vu Phong vội vàng đi theo bên cạnh, khó có thể tin nói:
- Ngọc giản có giá trị xa xỉ, sao có thể không có người trông coi? Tiên Tinh đặt ở chỗ này, bị người khác tiền tay cầm mất thì không tốt đâu...
Mộc Phong Mộc Vũ con đường mịt mờ, hạnh hoa chưng cất làm rượu đang tỏa hương. Lại đi tìm say trong một giấc mộng, tỉnh lại trăng sáng qua sông lạnh. Lâm Nhất vẫn lẳng lặng nhìn đoạn cọc gỗ thất thần. Cùng với mê man trong mưa gió, không bằng hái hoa chưng cất rượu tìm say trong giấc mộng. Vị Hình chưởng quỹ này ngược lại hào hiệp! Lúc tỉnh mộng lại nên làm thế nào...
Trước động phủ, Thuần Vu Phong cầm từng cái ngọc giản lên, nói:
- Bản địa đồ Tiên Vực, bí phương chế luyện Bách Hoa Tửu, thuật vận chuyển ngũ hành...
Hắn ngạc nhiên bật cười, nhìn về phía Tiên Nô bên cạnh ra hiệu nói:
- Ha ha! Đều là vật vô dụng, sao đáng mười viên Tiên Tinh?
Mấy thứ này đều tầm thường đối với tu sĩ Tiên Vực. Trong đó bí pháp chưng cất rượu cùng thuật vận chuyển lại làm cho Tiên Nô yêu thích không buông tay. Có lẽ nàng hứng thú với kiểu buôn bán chưa từng thấy này.
- Chỉ cần đặt Tiên Tinh ở đây là ta có thể lấy vật bán đi sao?
Sau khi Tiên Nô hỏi một câu liền lấm lét nhìn xung quanh. Chưởng quỹ vẫn không hiện thân, căn bản không có người nào để ý tới tình hình bên này. Nàng nhìn về phía Thuần Vu Phong, đôi mắt trong suốt như nước thoáng chấn động, đầy vẻ vui mừng cùng vẻ mặt mê người.
Trong lòng Thuần Vu Phong rối loạn, vội vàng ôn hòa nói:
- Đúng là như vậy...
Đối phương lại liếc mắt qua, quay đầu nói:
- Sư phụ...
Thuần Vu Phong hơi vẻ luống cuống, vẻ mặt xấu hổ.
Trước cọc gỗ cách đó mấy trượng, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi và cười nói với vẻ không để ý:
- Tùy ngươi, cầm lấy...
Hắn giơ tay lên ném ra một càn khôn giới chứa Tiên Tinh.
Trên đường vài lần mượn truyền tống trận, đều do Tiên Nô bỏ ra Tiên Tinh, Lâm Nhất vẫn chưa hỏi đến. Từ trước đến nay hắn đều không phải là người keo kiệt, chỉ là không muốn rước lấy người qua đường lưu ý mà thôi. Nếu đệ tử mở miệng, hắn làm sư phụ có cầu tất ứng.
Thuần Vu Phong quá mức chăm chú, cho nên hiểu sai ý. Lâm Nhất không có lòng dạ nào, yêu đồ đệ nên mới sốt ruột như vậy.
Tiên Nô nhận lấy càn khôn giới, mới muốn trên thân không thiếu Tiên Tinh, bỗng nhiên cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, thất thanh nói:
- Nhiều như vậy...