Vô Tiên

Chương 1939: Chương 1939: Thiên Mộc Phong Vũ (2)




Nàng tự biết mình nói lỡ lời, vội vàng nín lặng, sợ hãi nhìn xung quanh, còn lặng lẽ lùi lại cách xa Thuần Vu Phong bên cạnh một bước. Trong càn khôn giới có chừng năm, sáu vạn Tiên Tinh, nếu bị người bên ngoài biết được, chắc chắn sẽ đỏ mắt...

- Sư phụ...

Tiên Nô lại kêu lên một tiếng, vẻ mặt lo sợ.

Trong lòng Lâm Nhất hiểu rõ, chẳng hề để ý nói:

- Nếu không đủ, sư phụ vẫn còn...

Hắn mỉm cười, ngược lại chắp hai tay sau lưng bước thong thả đi về phía trước.

- Đa tạ sư phụ, tất nhiên đủ rồi...

Tiên Nô lấy tay che ngực và khẽ thở phào một cái, ngược lại hân hoan không thôi. Sư phụ ngay cả tinh thạch của Quỷ Linh Vực cũng không muốn bỏ qua, có thể nói là biết cách làm giàu. Nàng yên lòng, tiện tay móc ra ba mươi viên Tiên Tinh ném ở trên tấm ván gỗ trước cửa động, lại cầm lấy hai miếng ngọc giản phía trên và xoay người rời đi.

Thuần Vu Phong sững sờ, không rõ ý, vội la lên:

- Tiên tử, ngài móc thừa mười viên Tiên Tinh...

Tiên Nô đuổi theo Lâm Nhất, cũng không quay đầu đã nói:

- Chưởng quỹ kia là người thành tín, lẽ ra nên như vậy!

Trong lòng Thuần Vu Phong sinh ra nghi ngờ, lại nói:

- Tiên tử từng có, lệnh sư kiếm Tiên Tinh không dễ, sao có thể tiêu xài như vậy được?

Đối phương không thêm để ý tới, hắn lại tự đòi mất mặt, vội vàng giơ tay lên nói:

- Ta chỉ thuận miệng nhắc tới, tiên tử đừng chú ý!

Ba người trước sau ra khỏi sơn cốc chỗ trấn nhỏ, lần lượt bước vào không trung lao lên. Thuần Vu Phong còn quay đầu lại nhìn xung quanh, âm thầm kinh ngạc. Tiên Tinh ở trước cửa động phủ vẫn còn, vì sao không thấy có người nào chiếm lợi?

Lâm Nhất thấy vẻ mặt Thuần Vu Phong khác thường, hỏi:

- Vu Phong đạo hữu, có chỗ bất tiện sao?

Thuần Vu Phong lắc đầu, có chút xúc động nói:

- Mỗi lần ta quay về trấn nhỏ Phong Vũ ở Thiên Mộc, tới đi đều vội vàng, cũng chưa từng lưu ý. Hôm nay mới biết, nơi đây nhìn như hoang vắng, lại yên tĩnh không hề ồn ào náo động hay vì ham muốn cá nhân mà hỗn loạn, khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ không thôi!

Lâm Nhất khẽ gật đầu, suy nghĩ sâu xa. Thiên Mộc Tinh rời xa các Tiên Vực lớn, giống như một thiên địa bị thất lạc lãng quên. Tu sĩ ở lại đây trấn giữ, đối xử với nhau gắn bó, đạo tâm tự nhiên. Những ngày tháng ung dung tự tại như vậy thật khiến cho người ta hướng tới...

- Ơ? Sư phụ, chỗ ấy có người...

Tiên Nô đưa tay ra hiệu. Lâm Nhất nhìn theo. Thấy trên một khe núi phía trước có cây liễu hồ nước, có hạnh hoa mọc đầy sườn núi, còn có người đang thả câu...

Thuần Vu Phong lại có chút không hiểu nói:

- Không đúng! Nơi đây mặc dù cây cỏ um tùm nhưng hiếm có suối hồ, càng không thể có cây hạnh, cây liễu...

Hắn nói không sai, Thiên Mộc Tinh có nguyên khí nồng đậm, là nơi cực tốt để tu sĩ yên tĩnh tu luyện, nhưng hoàn toàn không thấy linh khí. Nơi này đừng nói là người phàm không có cách nào sống sót, ngay cả cây cỏ đến từ thế gian cũng rất ít ỏi.

Khi ba người nói thì đã chậm rãi tới gần khe núi này. Người ở bên hồ nước thả câu bỏ lại cây gậy trúc trong tay, đứng dậy cất cao giọng cười nói:

- Chuyện nào có đáng gì? Chẳng phải vẫn nghe trên đời còn có thuật vận chuyển sao?

Đó là một nam tử trung niên mặc áo bào xanh, có tu vi Luyện Hư hậu kỳ, để ba chòm râu đen, tướng mạo hiền hoà. Hắn giơ tay mời nói:

- Mộc Phong Mộc Vũ con đường mịt mờ, hạnh hoa chưng cất làm rượu đang tỏa hương. Mấy vị đạo hữu không ngại tạm dừng chân nghỉ ngơi một lát...

Trong đôi mắt Tiên Nô sáng lên, khẽ nói:

- Sư phụ! Chưởng quỹ của cửa hàng Hình Ký Tiên...

- Hình Nhạc Tử ra mắt ba vị đạo hữu!

Người kia không hề che giấu, vừa cười vừa nói:

- Nhận được ba vị hân hạnh chiếu cố, còn tặng thêm mười viên Tiên Tinh. Hôm nay có duyên, lại để cho Hình mỗ lấy Hạnh Hoa Tửu đáp tạ...

Liễu rủ hồ nước làm cho Lâm Nhất nhớ tới những ngày đã qua. Bây giờ càng thêm vội vàng, không kịp thở một hơi. Trước kia thong thả cùng yên tĩnh đã một đi không trở lại. Hôm nay ở bên ngoài còn có người ung dung tự tại như vậy, khiến người tự than thở không bằng!

- Ha ha! Thuần Vu Phong của Hành Thiên hân hạnh được gặp mặt...

Thuần Vu Phong bay xuống, lập tức có ánh sáng hiện lên. Trên khe núi lớn như vậy đúng là có bày ra một đạo cấm pháp, bao phủ hạnh hoa đầy sườn núi cùng hơn hồ nước mười trượng vào trong đó. Trong hồ nổi gợn sóng lăn tăn, mười mấy con cá đang không ngừng bơi qua bơi lại.

Lâm Nhất thấy cấm pháp kia cũng không lo ngại, lại dẫn theo Tiên Nô hạ xuống khe núi. Hình Nhạc Tử nhìn không thấu tu vi của hắn, theo Thuần Vu Phong gọi là đạo hữu.

Mấy người hàn huyên một lát, Hình Nhạc Tử nói ra lai lịch của bản thân. Hắn cũng là tu sĩ trong giới, ở Thiên Mộc đã mấy trăm năm. Thích ung dung tự tại nên hắn lại không rời khỏi chỗ này.

Biết ba người trước mắt từ ngoài giới du lịch trở về, Hình Nhạc Tử có chút kinh ngạc. Hắn lấy ra ba bồ đoàn đặt dưới gốc một cây liễu bên hồ, lại lấy ra một cái ấm ngọc, cười nói:

- Mời không bằng vô tình gặp được, lại nếm thử Hạnh Hoa Tửu do ta đặc biệt làm ra đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.