- Mưa hoa hạnh, hiểu đường lạnh, trăm cơn gió mát chưng cất một bầu rượu. Ba vị đạo hữu, mời...
Dưới tàng cây bên hồ nước, khách và chủ bốn người ngồi đối diện nhau. Hình Nhạc Tử giơ rượu mời, khá có phong thái hiền hoà muốn tốt cho khách. Hắn lại thư thái tự đắc nói tiếp:
- Ta chuyển liễu rủ bên hồ nước, góp thành mây nước một phương rất thú vị, ha ha! Phong cảnh nơi đây thế nào...
Một tay Thuần Vu Phong giữ ấm một tay giữ chén, liên tục gật đầu tán thưởng!
Vẻ mặt Tiên Nô điềm tĩnh, cử chỉ đoan trang. Nàng cầm chén không động, lặng lẽ nhìn sư phụ uống rượu.
Lâm Nhất nâng chén hớp một ngụm nhỏ. Mùi rượu nhẹ như nước suối, lại có một mùi thơm thoang thoảng kéo dài không dứt. Uống quen rượu mạnh, chợt đổi thành mùi trong lành và thơm mát như vậy khiến hắn không khỏi khẽ nhíu mày. Ngước mắt nhìn thấy vẻ vui mừng của Hình Nhạc Tử, trong lòng hắn thoáng động, thuận miệng đáp:
- Phong cảnh nơi đây tốt, cũng chẳng phải là chốn thần tiên...
- Lâm đạo hữu có tu vi cảnh giới không tầm thường, nói gì cũng hay!
Vẻ mặt Hình Nhạc Tử chợt nghiêm lại, vuốt râu cười nói:
- Ở đây ngoài Tinh Thiên Vân, rời xa hỗn loạn, giữ một phương ung dung tự tại, chẳng lẽ không phải chính là thần tiên thật sự sao...
Lâm Nhất cười nhạt. Tu vi cảnh giới có gì liên quan, đây chẳng qua chỉ là một nữ tử xúc động nói như vậy thôi! Hồng nhan dễ già, Trường Sinh khó cầu, chỉ đành phải làm bạn cùng gió mát trăng lạnh, nhìn tịch mịch mà chậm rãi già đi, mặc cho mộng tưởng rơi vào luân hồi!
Thuần Vu Phong uống cạn rượu trong chén, chép miệng rồi nói với vẻ không để ý:
- Trong sự tĩnh lặng đọc suy nghĩ rõ ràng, trong nhàn rỗi ung dung, tìm thấy hứng thú giữ chốn bình yên. Nhìn tâm lập đạo, không ngoài ba điều này!
Phát hiện Tiên Nô nhìn qua, hắn ngồi thẳng người, nói ra suy nghĩ riêng:
- Mà trong sự tĩnh lặng không phải là yên lặng thật sự, chỗ vui vẻ không phải là vui vẻ thật sự. Đạo hữu dụng tâm suy nghĩ, chẳng qua là xây dựng mộng ảo một phương mà thôi! Chỉ có một lần nữa thu dọn sự sụp đổ lập lại trật tự, chúng ta mới thật sự thành tiên...
- Vị đạo hữu này nói là Tiên Vực viễn cổ vẫn có ngày xuất hiện sao?
Hình Nhạc Tử hỏi một câu.
Thuần Vu Phong nghiêm mặt nói:
- Có gì không thể? Chẳng phải nghe hơn trăm năm trước trời giáng điếm báo lạ, phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới, phải giống như là...
- Đạo hữu nói không sai! Chỉ có điều, cho dù là Tiên Vực viễn cổ lại xuất hiện, Tiên Đế hạ xuống thì có thể thế nào...
Hình Nhạc Tử mỉm cười, cầm chén ngọc cân nhắc một lát, nói:
- Sách cổ có câu, Tiên Vực viễn cổ vẫn chưa phải là cõi yên vui của thần tiên, cũng có thù oán, có tôn ti, có chém giết đẫm máu, cuối cùng sụp đổ vẫn do con người mà ra, ai nói không phải là thiên tai! Nếu như vậy...
Hình Nhạc Tử nâng chén hướng về phía đầy sườn núi hạnh hoa cùng hồ nước liễu rủ báo cho biết dưới, dễ dàng nói:
-... Cần gì phải cố chấp ở một ý niệm! Nơi đây không có Tiên Đế, không có tiền bối cao nhân quản thúc, mấy trăm đồng đạo chúng ta còn không phải an nhàn qua ngày sao?
Hắn nhìn về phía Thuần Vu Phong, lại nói:
- Nhân giả vui vì núi, trí giả vui vì nước. Vị đạo hữu này chỉ thấy vận chuyển tái tạo, không nhìn được ung dung tự tại của trời đất. Mờ ảo thật sự với động tĩnh thích hợp, tất cả đều giữ trong tâm...
Thuần Vu Phong là đệ tử đích truyền của Hành Thiên nên cảnh giới không tầm thường, nhưng lại rơi vào thế hạ phong ở trước mặt một tán tu, khó tránh khỏi có chút không phục. Hắn âm thầm cân nhắc, muốn tiếp tục lý luận.
Tiên Nô đi tới Tiên Vực hơn mười năm, cả ngày bị hai sư đồ kia dây dưa, rất ít tận mắt nhìn thấy tu sĩ luận pháp lập đạo. Bây giờ hai người này nói tới nói lui vòng tới vòng lui, mới biết không thú vị...
Lâm Nhất thưởng thức chén ngọc trong tay, dường như suy nghĩ tới điều gì. Thuần Vu Phong muốn có ngày xây dựng lại Tiên Vực, mang ân trạch tới cho thiên hạ. Hình Nhạc Tử lại người cũng như tên, chỉ cầu an bình một phương trước mắt. Lần này tranh chấp, không ai đúng ai sai. Tuy nhiên, hắn nghe được câu nói kia. Cho dù là Tiên Vực lại xuất hiện, Tiên Đế hạ xuống thì có thể thế nào...
- Hình đạo hữu! Bản thân ngươi ở chỗ này, lại làm thế nào vận chuyển vật trong nhân gian? Hay có phương pháp chưng cất rượu, có thể nói cho ta nghe không...
Tiên Nô không muốn nghe người biện luận tiếp, đúng lúc lên tiếng.
Hình Nhạc Tử quan sát nữ tử xinh đẹp cách đó không xa, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Hắn gật đầu cười, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều, nói:
- Ha ha! Vẫn phải cảm ơn tinh thạch của vị đạo hữu này! Cái gọi là thuật ngũ hành vận chuyển là pháp môn nhỏ mượn thần thức cùng lực ngũ hành, cũng không có chỗ nào huyền diệu. Thế gian cách nơi này xa xôi, ta cũng bất lực!
Tiên Nô chợt nói:
- Nhưng có chút tác dụng, càn khôn giới chứa đồ lại giống như hồ nước, liễu rủ! Ngươi cố làm ra vẻ huyền bí, chỉ muốn có thêm mấy viên tinh thạch...
- Ta đã nói trước là buôn bán tự nguyện...
Hình Nhạc Tử vội vàng khoát tay áo, lại nói:
- Tục truyền, tiên đạo cao nhân có khả năng thi triển ra thần thông lớn biến ra vật từ trong hư vô, phương pháp vận chuyển thật sự lại không giống vậy...
Đối với tu sĩ, pháp môn nhỏ biến hóa ngũ hành rất tầm thường. Thần thông lớn trong miệng Hình Nhạc Tử là có ám chỉ gì khác mà không phải là những lời nói cuồng vọng. Lâm Nhất nghe tới đây, không khỏi nhớ tới lão già tự xưng là Hạo Độ. Đối phương cân nhắc thời gian kỳ lạ giữa yên đàn cùng Quỷ Linh Vực, từng dùng hai tay từ trong hư không lập thành trận, qua lại truyền tống thản nhiên, rất thần kỳ. Mà tất cả pháp môn đều do Âm Dương Ngũ Hành diễn hoá sinh thành.
Lâm Nhất nhìn về phía hồ nước bên cạnh dường như suy nghĩ tới điều gì. Bất tri bất giác, từng kinh văn trong “Ngũ Hành Chính Nguyên “ dần hiện ra trong thức hải. Nếu như nội dung quan trọng co nói ngũ hành luân hồi, bốn mùa thay đổi. Vì xuân mà sum xuê, mới có sức sống kéo dài; mùa hè nóng hừng hực qua đi, thu tới điêu tàn cùng lắng đọng; đông lạnh tàn khốc tiêu sát, vạn vật che giấu...
Thoáng cái, ánh mắt của Lâm Nhất nhìn gốc cây liễu cách đó mấy trượng. Nhìn cành lá lay động, lĩnh hội thâm trầm của vòng tuổi, dường như nghe được nó mọc rễ nẩy mầm trong năm tháng, còn bừng bừng sức sống và giãy giụa theo mùa...
Thuần Vu Phong thấy Tiên Nô cười nói vui vẻ cùng người, nhất thời không tiện nói chen vào. Hắn vô ý nhìn về phía Lâm Nhất đang trầm tư, không khỏi hơi ngẩn người ra. Đối phương rõ ràng ngồi đó lại khiến người ta hoảng hốt như sắp biến mất không thấy. Trong thần sắc vốn thản nhiên này mơ hồ lộ ra vài phần tang thương...
- Ha ha! Ta đã xem hết mấy phương pháp chưng cất rượu rồi, xem như bồi thường nàng lấy thêm mười viên Tiên Tinh! Chỉ có điều...
Tiên Nô xinh đẹp lại ra tay hào phóng, làm cho Hình Nhạc Tử sinh lòng thiện cảm. Thấy đối phương lấy ra ngọc giản có bí pháp chưng cất rượu nhờ chỉ giáo, hắn dĩ nhiên biết gì đều nói hết, lại hiếu kỳ hỏi:
- Vị đạo hữu này không giống người thích uống rượu, vì sao lại có hứng thú đối với phương pháp điều chế vậy?
Tiên Nô chưa từng động tới Hạnh Hoa Tửu trong tay. Nàng nói:
- Chỉ vì gia sư thích uống, ta mới như vậy...
Hình Nhạc Tử liên tục gật đầu tán thưởng nói: