Vô Tiên

Chương 1941: Chương 1941: Con đường hạnh hoa lạnh lẽo (2)




- Ha ha! Đạo hữu muốn chế riêng rượu ngon để tỏ lòng hiếu thảo, lệnh sư đúng là có lộc uống!

Tiên Nô cúi đầu cười khẽ, có vẻ ngượng ngùng, ngược lại đặt ấm ngọc trong tay tới trước mặt của Lâm Nhất, khẽ nói:

- Sư phụ! Nô Nhi không uống rượu, để lại cho ngài chậm rãi nhấm nháp!

Thấy thế, trên mặt Hình Nhạc Tử không còn vẻ tươi cười nữa. Trước đây khi hàn huyên còn không lưu ý nhiều, còn tưởng rằng gặp được ba người cùng thế hệ đi xa trở về. Lâm đạo hữu này sâu cạn khó lường, chỉ xem như có cách khác che giấu, ai ngờ được...

Một sư phụ của tu sĩ Luyện Hư thì ít nhất là tiền bối của Hợp Thể. Nghĩ đến điều này. Hình Nhạc Tử vội vàng đứng dậy chắp tay nói với Lâm Nhất:

- Lâm tiền bối...

Chẳng biết tại sao, trong đầu Thuần Vu Phong có chút không ổn. Hắn đứng lên theo, lại xua tay nói như an ủi mình:

- Lâm đạo hữu không câu nệ tục lễ, tùy ý là được...

Phát hiện Tiên Nô nhìn qua, hắn vội vàng im tiếng không nói nữa.

Hình Nhạc Tử không hiểu nguyên nhân, nhất thời gượng gạo đứng đó. Lại là đạo hữu, lại là sư phụ, sao lại rối loạn vậy!

Lâm Nhất rời ánh mắt khỏi cây liễu, cúi đầu im lặng một lát mới nhận lấy bầu rượu của Tiên Nô, đứng dậy nói:

- Cảm ơn đã khoản đãi, đến lúc phải cáo từ rồi!

Hình Nhạc Tử thấy Lâm Nhất căn bản không lấy ra phóng thái của tiền bối cao nhân, ngược lại còn rất khiêm tốn, trong lòng không khỏi bình tĩnh lại. Hắn chắp tay đưa tiễn, không quên áy náy nói:

- Vừa rồi nhất thời cao hứng mới tranh luận với Thuần đạo hữu vài câu. Nếu có chỗ nào thất lễ, mong rằng Lâm... Lâm đạo hữu tha tội!

Thuần Vu Phong giống như bắt được điều gì, nhân cơ hội nói:

- Một mặt ung dung tự tại ở ẩn, khó tránh khỏi động dục niệm. Hiểu ra đường rộng chính nghĩa mới là dục tình đạo hiệp, ha ha...

Hắn thở phào một cái, ánh mắt chuyển hướng sang Tiên Nô bên cạnh. Đối phương lại chỉ chú ý đứng dậy đi về phía sư phụ, căn bản không để tâm tới hắn nói gì.

Lâm Nhất nhìn Hình Nhạc Tử đang lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhấc tay thi lễ, nói:

- Khi mệt mỏi, ủ rũ thì dừng lại lấy hơi đã thế nào! Chẳng phải có câu, con đường mịt mờ, rượu đang thơm...

Hắn cười nhạt, xoay người bước vào không trung lao lên. Tiên Nô cùng Thuần Vu Phong theo hắn rời đi...

Bóng dáng ba người dần dần biến mất, Hình Nhạc Tử vẫn kiễng chân nhìn về phía xa vẻ mặt có chút suy nghĩ. Người trẻ tuổi họ Lâm giấu tài, lại có khả năng thấy rõ vạn vật. Cho dù mình đăm chiêu suy nghĩ, cũng bị hắn liếc mắt nhìn thấu. Trong giới Tiên Vực ngày càng xuống dốc lại xuất hiện một người cao nhân như thế từ lúc nào?

Giây lát sau, Hình Nhạc Tử chậm rãi xoay người đi về phía bên hồ, bỗng nhiên dừng chân và trợn trừng hai mắt. Một gốc cây liễu ngoài mấy trượng vốn xum xuê cành lá, lúc này đã khô vàng hầu như không còn, không có sức sống...

...

Tình cảnh trong Mộc Phong Cốc cũng không khác với Mộc Vũ Cốc bao nhiêu. Bất kể chỗ nào đều không gió cũng không mưa. Chỗ tiên đạo mịt mờ, hành trình đều đầy mưa gió!

Trên một sườn núi trụi lủi, có ba bóng người từ trên cao hạ xuống. Sau khi Thuần Vu Phong hạ xuống đất, giơ tay lên chỉ về một cửa động dưới ngọn núi, ra hiệu cùng Lâm Nhất, Tiên Nô nói:

- Mượn truyền tống trận này đưa ta đi Hành Thiên, ha ha!

Bôn ba hơn mười năm, đã đến lúc thắng lợi trở về. Thần thái Thuần Vu Phong phấn chấn, đi lại thảnh thơi, lúc đi phía trước dẫn đường còn không quên có thành ý mời, nói:

- Sau khi trở lại Hành Thiên môn, vẫn mong Lâm đạo hữu cùng tiên tử ở lại thêm mấy ngày, để cho Thuần mỗ làm trọn phận sự của một người chủ nhà...

Lâm Nhất vẫn chưa lên tiếng trả lời, trên mặt chỉ cười với ý từ chối cho ý kiến. Hắn chắp hai tay sau lưng đi thong thả khoan thai, sóng vai cùng Tiên Nô rời đi. Trên sườn núi trống vắng không người, trước cửa sơn động ngoài mười mấy trượng cũng không thấy bóng dáng nào.

Thoáng cái, ba người lần lượt bước vào sơn động.

Sơn động chừng trăm trượng rất trống trải, ngoài một trận pháp cùng hai vị tu sĩ canh gác thì không có người nào nữa. Đó là hai người trung niên Luyện Hư sơ kỳ với diện mạo xấu xí, mỗi người khoanh chân tĩnh tọa canh giữ ở góc của sơn động. Thấy có khách tới cửa, một vị trong đó đứng dậy hô:

- Mỗi vị đạo hữu mười viên Tiên Tinh, không chấp nhận cho nợ!

Thuần Vu Phong đúng lúc dừng lại, nhấc tay nói:

- Ai từng nợ ngươi Tiên Tinh sao? Mỗi lần trở về đều nói những lời này...

Đối phương không nóng không vội, cười ha hả, nói:

- Vừa rồi là vì nghề nghiệp buôn bán, làm sao có thể ngoại lệ được, đạo hữu đừng chú ý!

Tiên Nô chậm rãi bước tới vài bước lướt qua Thuần Vu Phong, giơ tay ném ra một nắm Tiên Tinh. Người kia phất tay áo nhận lấy, vẻ tươi cười lập tức càng tăng lên, chắp tay nói:

- Cảm ơn đã hân hạnh chiếu cố! Không biết nhóm tiên tử đi tới nơi nào...

Thuần Vu Phong mười phần phấn khích nói tiếp nói:

- Hành Thiên môn!

Đối phương gật đầu nói được nhưng lại đứng bất động, thấy Tiên Nô cũng không nói lời nào, lúc này mới xoay người đi về phía trận pháp. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tự giễu nói:

- Vị đạo hữu này chỉ nhận thức Tiên Tinh không nhận người, đừng quên trước đây Thuần mỗ trở về đây không biết mấy lần rồi...

Trận pháp ở đây có chừng ba trượng, mười sáu cột đá lớn bằng vòng tay ở xung quanh, pháp lực bao phủ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Người kia đi tới một góc trận pháp, trong đó có gắn một bản địa đồ tinh không. Hắn đánh thủ quyết biểu thị tinh vị, cũng không quay đầu lại nói:

- Mộc Phong Cốc tuy rất hiếm dấu chân của con người, mỗi tháng lại có không một trăm cũng phải tám mươi đạo hữu, trải qua nhiều năm có chừng hơn một nghìn, ai có thể nhớ được quá nhiều? Hai huynh đệ ta canh giữ ở đây hơn mười năm, chưa từng gặp qua đạo hữu, đừng trách!

Người kia nói xong liền lùi lại hai bước, muốn khởi động trận pháp...

Thuần Vu Phong cũng chỉ miệng lưỡi nhanh nhẹn mà thôi! Hắn tự biết mình đuối lý nên quay sang nhìn Lâm Nhất xấu hổ cười. Đối phương cũng không để ý, mà chậm rãi xoay người sang chỗ khác. Hắn hơi ngẩn người, chỉ thấy có ba người từ cửa động đi đến, trầm giọng quát:

- Hãy khoan đã...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.