Vô Tiên

Chương 1942: Chương 1942: Răn đe (1)




Trong ba người, dẫn đầu là một lão già gầy còm, trong thần sắc có vui mừng bất ngờ, có kinh ngạc, còn có mấy phần nghi ngờ. Ông ta lên tiếng quát dừng, thân hình chợt dừng lại và chậm rãi giơ tay lên. Hai người trung niên phía sau ông ta hiểu ý, lui ra phía sau vài bước chặn ở cửa động. Trong sơn động tràn ngập sát cơ.

Một vị tu sĩ trông coi trận pháp khác đúng lúc đang ngồi im chợt tỉnh lại, bất chợt từ trong góc phòng vọt đến bên cạnh bạn đồng hành. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, lại bất đắc dĩ lắc đầu. Nơi nào có người thì lại có phân tranh. Đừng hủy trận pháp mới tốt...

Lâm Nhất nhìn về phía người tới, khóe miệng cong lên, vẻ mặt vẫn như trước. Thấy hắn ung dung như vậy, Tiên Nô cũng yên lòng, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ tò mò. Sư phụ thật đúng là có không ít kẻ thù!

Thuần Vu Phong sợ run lên, thầm hô không ổn. Người tới cũng không xa lạ gì, còn là rất quen thuộc nữa, chỉ là thời điểm xuất hiện không đúng lúc. Sắp về tới cửa nhà, không ngờ lại tự nhiên đâm ngang. Hắn vội vàng tiến lên hai bước, nặn ra nụ cười và chắp tay nói:

- Hóa ra là tiền bối Thành Nguyên Tử cùng hai vị sư huynh tới đây, ha ha...

Người tới chính là Thành Nguyên Tử Kháng Kim Tiên Vực trong giới, năm đó sau khi biết dụng ý của Qua Linh Tử ở Mộ Tô, không cam lòng tụt lại phía sau mà dẫn dắt hai vị đệ tử đi một chuyến tới ngoài giới, cũng liên kết được với La gia của Thiên La. Sau đó, ông ta đi du lịch khắp nơi một thời gian, nhưng không ngờ lúc quay về nơi này lại bất ngờ gặp phải thằng nhóc khiến người ta canh cánh trong lòng! Đúng là đạp hỏng giày sắt không tìm được, tới lúc tìm thấy lại chẳng mấy công...

- Hừ! Nếu không phải hôm nay đúng dịp, lão phu vẫn chưa hay biết gì...

Thành Nguyên Tử rất tức giận. Đáng thương cho mình vừa phải đề phòng bị Qua Linh Tử ném mất, còn phải suy nghĩ tới đường lui sau này, từ lâu đã thấy tâm thần mệt mỏi. Tu sĩ, tu sĩ, tu luyện sĩ. Tu vi của bản thân mình đã vô vọng, chỉ đành phải bôn ba vất vả, cũng chẳng biết kêu ai! Dù vậy, cuối cùng thì thế nào? Tình hình trước mắt rất dễ thấy, Hành Thiên quả nhiên âm thầm cấu kết cùng tiểu tử kia!

Thành Nguyên Tử vung tay áo, sắc mặt không tốt quát lên:

- Tiểu bối ngươi đừng có lắm lời! Trở lại chuyển lời cho Dư Hằng Tử, nói Lâm Nhất đã bị lão phu bắt, nhất định sẽ báo khắp thiên hạ biết về hành vi thất tín bội nghĩa của Hành Thiên...

Uy thế Hợp Thể hậu kỳ của ông ta lập tức tràn ngập xung quanh. Sơn động giống hệt như lồng giam, không ai còn có thể dễ dàng chạy trốn được.

Vẻ mặt Thuần Vu Phong cứng đờ, còn muốn chu toàn vài câu lại có người hừ lạnh nói:

- Nói khoác không biết ngượng! Lâm mỗ lại ở chỗ này, ngươi có gan cứ ra tay thử xem!

Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, trong lòng đã bình tĩnh nhưng có thêm mấy phần bất an...

Lâm Nhất thong thả đi tới hai bước, cằm hơi hất lên, ánh mắt khinh thường, sát khí sắc bén phát ra. Hai bên phát ra uy thế, chỉ nghe rắc một tiếng làm người ta chấn động. Bên trong sơn động dường như nhất thời nổi sóng gió, lập tức hóa thành một trận gió vô hình cuốn tới.

Thành Nguyên Tử bất ngờ không kịp đề phòng, liên tục lùi lại mấy bước, sát cơ lạnh lẽo vẫn không ngừng phát ra. Ông ta biến sắc, kinh ngạc kêu lên:

- Lại lui...

Còn chưa nói dứt lời, ông ta dẫn theo hai đệ tử lắc mình nhảy ra khỏi sơn động.

- Lâm đạo hữu...

Thấy tình hình như vậy, Thuần Vu Phong vội vàng giơ tay lên hô một tiếng.

Lâm Nhất không nhân cơ hội đuổi theo ra ngoài sơn động, mà đứng không nhúc nhích. Hắn chậm rãi thu hồi sát cơ, thản nhiên nhìn cửa động không người, hỏi:

- Chuyện gì?

- A... như vậy là được rồi! Không sao, không sao...

Thuần Vu Phong nói năng có chút lộn xộn, lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Nhất nhướng mày, ánh mắt nhìn lướt qua Thuần Vu Phong rồi đi về, xem thường nói:

- Ta muốn giết người, còn chưa ai thoát được đâu...

Hắn nhìn về phía hai tu sĩ canh gác trận pháp gật đầu, phân phó:

- Mở ra trận pháp!

...

Không bao lâu, Thành Nguyên Tử quay lại. Nó dẫn theo hai đệ tử lấy ra pháp bảo, giống như một trận gió xông vào sơn động. Bên trong động chỉ có một trận pháp cùng hai tu sĩ, nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Nhất cùng hai người đồng bạn. Hắn lớn tiếng quát:

- Người đâu...

Vừa rồi chạy trốn thật nhanh, lúc này ngược lại còn giở uy phong! Hai tu sĩ trông coi trận pháp âm thầm oán giận, nhưng vẫn đi tới vài bước chào, nói rõ tình hình cụ thể.

Thành Nguyên Tử bày ra trận thế ở bên ngoài sơn động, cũng không có người ứng chiến, liền cảm giác có chuyện kỳ lạ. Quả nhiên, quay về sơn động thì đối thủ đã nhân cơ hội chạy mất. Trước sau chỉ hơn mười năm, sao tiểu tử kia lại có tu vi không thua kém Hợp Thể hậu kỳ được? Hừ! Phô trương thanh thế như vậy, làm sao có thể giấu diếm được đôi pháp nhãn của lão phu chứ. Người ông ta mặc dù gầy, hai mắt lại phát ra tinh quang rạng rỡ, phất tay nói:

- Đi Hành Thiên môn, nhất định phải điều tra ra manh mối...

...

Trong một hồ nước với phạm vi vài dặm có một đảo nhỏ nằm lơ lửng. Trong một đình đá lớn trên đảo chính là trận pháp truyền tống của Hành Thiên môn. Thỉnh thoảng sẽ có bóng người bay lướt qua ngọn núi, lại bay vội qua mặt hồ, tăng thêm vài phần tiên gia cho phong cảnh tuyệt đẹp này.

Lúc này, hai nam một nữ đi ra khỏi trận pháp của đình đá. Trong đó Thuần Vu Phong mặt mày hớn hở, vội vàng tiến lên chào hỏi đệ tử nghênh đón. Lâm Nhất lại dẫn theo Tiên Nô lướt qua mấy tu sĩ đi ra ngoài, bước chậm đến trên đảo nhỏ. Xung quanh non sông tươi đẹp, trên bầu trời là một vòng tinh thể rất lớn...

- Ha ha! Ngoài vạn dặm chính là Hành Thiên Phong của Hành Thiên môn. Gia sư chắc đang bế quan, mời hai vị theo ta đi vào bái kiến...

Thuần Vu Phong thoát khỏi đám tiểu bối trong môn dây dưa, đi nhanh đến bên cạnh Lâm Nhất cùng Tiên Nô. Hắn giơ tay chỉ về phía xa nói, đương nhiên muốn dẫn hai người đi tới Hành Thiên môn.

Lâm Nhất cùng Tiên Nô sóng vai đứng ở bên hồ, lặng lẽ nhìn chăm chú vào mặt hồ. Từng gợn sóng loang ra, vòng tinh thể in bóng xuống hồ như ảo như thật. Từ khi đi ra khỏi Cửu Châu đến nay đã gần một trăm năm mươi năm. Tính tức lúc rời khỏi Hành Thiên Tiên Vực này cũng có hơn bảy mươi năm. Thời gian như thoi đưa, tất cả chẳng qua cũng chỉ như chớp mắt một cái mà thôi! Quay đầu nhìn lại vẫn kinh tâm động phách như thế. Bước chậm về phía trước vẫn đầy bấp bênh...

Tiên Nô không có ý ngắm phong cảnh, ánh mắt lướt qua trên mặt hồ rồi nhìn sang sư phụ bên cạnh. Đối phương chắp hai tay sau lưng, cơ thể cao ngất mà khí thế uể oải. Gò má như đao khắc ánh lên ánh vàng, thân thể cường tráng mạnh mẽ. Dưới đôi lông mày rậm là đôi mắt thâm thúy xa xăm. Còn có mái tóc dài để xõa cùng hồ lô nhỏ treo bên thắt lưng...

Nhìn cái hồ lô nhỏ nhắn này, trên gương mặt Tiên Nô thoáng cười, trong thần sắc lộ ra vài phần ngây thơ bướng bỉnh, lặng lẽ thò ngón tay ra nhẹ nhàng sờ một cái rồi lập tức rụt về...

Nghe được động tĩnh, Lâm Nhất xoay người lại. Hắn không có cảm giác với lời Thuần Vu Phong nói, không nhanh không chậm nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.