Trong tinh không, lão giả tên là La Khôn Tử lặng lẽ đứng đó.
Tất cả phát sinh trong Yêu Vương cốc hiện rõ mồn một trước mắt. Thần thú viễn cổ giáng xuống xác thực là ngoài dự liệu. Yêu tộc có tân chủ, trở nên cường đại hơn. Mà sau này, Yêu vực cũng sẽ có thêm chuyện xấu khó lường.
Chỉ có điều thanh niên Yêu – Ma song tu kia lại có thể bình yên chạy trốn ngay dưới mắt của nhóm Yêu Vương, có phần khó tưởng tượng được...
Sau một lát, La Khôn Tử quay đầu lại trông về phía xa. Trong tinh vân chảy loạn, hình bóng của Yêu vực đã hoàn toàn không thấy đâu nữa. Tay ông ta nắm lấy râu dài, khẽ lắc đầu một cái. Một nơi quỷ bí như thế cuối cùng cũng sẽ bị nhiều người biết được hơn. Mà nhóm Yêu Vương ương ngạnh bất thường mặc dù khiến người ta khó có thể tiếp cận nhưng không phải cái gì cũng sai...
La Khôn Tử mỉm cười, lông mi dài bỗng nhiên rung động.
Ngoài vạn dặm, hơn mười tia lưu quang nhanh chóng bay tới.
La Khôn Tử không để ý hừ một tiếng, lập tức vung ống tay áo lên, nhấc chân bước một bước vào hư không, chỉ một thoáng liền biến mất tại chỗ.
Lúc sau, một đám Si Loan thú chạy vội tới, mờ mịt tán loạn một thồi...
...
Trong Quỷ Linh vực, Mỵ Nương dẫn theo Tống Huyền tử cùng Tiên Nô kiểm tra xung quanh.
Lâm Nhất rời khỏi vùng trận pháp cổ quái, một thân một mình tĩnh tọa nghỉ tạm. Trước đây chạy thoát thân, có thể nói là dùng hết toàn lực. Yêu Vương Kim Thánh xác thực là cường đại, đánh với ông ta có phần không biết tự lượng sức mình. Mà trên không chảy loạn phong nhận, cho dù vân bào cùng Long Giáp đều khó mà ngăn cản được. Bây giờ mặc dù hữu kinh vô hiểm, vẫn mình đầy thương tích.
Dưới bóng đêm, một tầng Huyền Thiên thuẫn dầy hơn trượng chớp động ánh sáng trắng. Không có khí âm hàn quấy rầy bình yên tĩnh tọa, Lâm Nhất chậm rãi mở hai mắt ra. Uống đan dược mà Tống Huyền Tử tặng cho lại thổ nạp điều tức nửa ngày, thương thế bên trong cơ thể đã không còn đáng ngại, da thịt bị cắt đã khép miệng. Hắn thu hồi hai viên tiên tinh đang thu nạp, ngẩng đầu lưu ý tình hình chung quanh. Ba người Mỵ Nương vẫn còn đang tìm kiếm phía xa, xem ra trong sơn cốc này cũng thật thú vị...
Mỵ Nương từng nói, nàng đã sớm nghe nói tới Quỷ Linh vực, nhưng xưa nay không biết được chỗ cụ thể. Mà trong số điển tịch không nhiều có trong Thiên Hồ tộc có ghi chép lại, nơi sinh tử luân hồi, nơi Quỷ Linh lưỡng nan... Theo Tống Huyền Tử giải thích, Quỷ Linh vực là nơi âm dương luân hồi, người không muốn chuyển thế luân hồi sẽ tồn tại ở dạng hồn thể quỷ mị, đương nhiên cũng có thể tu luyện, tục xưng là Quỷ tu. Người tự xưng là thành tiên cũng có, chỉ có điều ẩn thân trong nơi đen tối u lãnh, tư vị trong đó thế nào chỉ có thể tự nếm trải. Có thể thấy được thiên địa vạn vật tẫn vào luân hồi, Quỷ tu chung quy khó thành đại đạo được.
Ngoài ra, sinh tử luân hồi, phải chịu đựng nỗi khổ trong “Tam vong” và “Thất tuyệt”. Tam vong, ý là quên sinh, quên chết, quên thế; thất tuyệt, chính là đoạn tuyệt thất tình phàm tục. Đây cũng là nguyên nhân sau khi đầu thai chuyển thế sẽ quên mất kiếp trước cùng với giải quyết xong tiền duyên. Suy nghĩ một chút cũng phải, nếu quyết định vạn vật luân hồi, cần gì phải chấp nhất với một đời chứ! Thành quỷ thành linh, không sợ là được!
Tống Huyền Tử còn nói trong trời đất này nơi âm khí nồng nặc không phải chỉ có một chỗ. Nếu tu di giới tử sẽ thành càn khôn, đàn tràng luân hồi lại không nằm trong nhận thức nông cạn và cực hạn. Vì vậy tùy tiện xông vào Quỷ Linh vực không ngại cất sự hiếu kỳ đi, mở mang tầm mắt một phen.
Một chuyện nữa là nơi tiếp giáp với Quỷ Linh vực vô cùng nhiều tiên tinh...
Mọi việc như thế, là cách nói của nhà Tống Huyền Tử, không đáng kể. Có tin hay không, lại phải do mình.
Lâm Nhất không còn tâm tư suy tính chuyện thật giả trong lời nói của Tống Huyền Tử nữa, hoặc là căn bản không để bụng những thứ này. Bất kể hắn có kiếp trước kiếp này gì, cứ sống một đời này cho tốt là đủ rồi! Hắn thoáng thu liễm tâm tư, chìm thần thức vào Càn Khôn giới, không quên hồi tưởng lại tất cả phát sinh trong Yêu Vương cốc...
Lấy huyết hiến tế, mới có thể mở ra yêu đàn. Không biết một ngụm máu của mình phun ra có phải là vô tâm xen vào hay không. Mà mấy vạn năm tới nay chưa bao giờ có truyền thừa Yêu Vương viễn cổ xuất hiện. Sau khi đánh nát điện thờ được Yêu tộc tôn sùng, bảo vật lại đột nhiên phá không mà ra. Hổ đầu lấy được tinh huyết, còn có một cái ngọc giản, ngọc bài...
Trong góc Càn Khôn giới lẳng lặng có ba món đồ đang nằm đó.
Sau khi động tâm niệm, một tấm ngọc giản đến tay Lâm Nhất. Đây là một bộ pháp quyết, tên là “ Thiên Địa quyết”, độ dài không lớn, chỉ có mấy trăm chữ mà thôi. Nói rằng, một bước lên trời, một bước xuống đất; trên chạm cửu tiêu, dưới đạp u minh, chỉ cần duy nhất một bước mà thôi! Cảnh giới của nó tăng theo tu vi, Phạn Thiên tiểu thành, Động Thiên đại thành...
Đây là... tay siết chặt ngọc giản trong tay, Lâm Nhất không nhịn được mà thầm thở dài một tiếng, trong lòng đang cực kỳ sốc. Đây là một bộ tiên pháp từ viễn cổ, hoặc có lẽ là, là độn pháp mà tiên đạo cao nhân thi triển! Có tu vi Phạn Thiên cảnh là có thể tu “Thiên Địa quyết” tới tiểu thành; cứ thế mà suy ra, chỉ có đạt được Động Thiên cảnh giới thì độn pháp mới có thể tu luyện đến đại thành...
Cực kỳ kinh hỉ, làm Lâm Nhất khó có thể kiềm chế được. Lúc sau, khóe miệng hắn nhếch lên, tự cảm thấy buồn cười vì không có tiền đồ. Lúc buồn ngủ có người tặng gối đầu, còn gì bằng nữa. Trước còn vì độn pháp nhà mình mà sinh lòng vô lực, lúc này liền có một bộ Thiên Địa này...
Chỉ có điều, trong “Thiên Địa quyết” vì sao chỉ có tiểu thành cùng đại thành cảnh? Là công pháp không được đầy đủ, hay là có nguyên nhân gì khác?
Lâm Nhất lại xem qua ngọc giản trong tay một lượt, không thấy được chỗ nào không trọn vẹn. Hắn lập tức nhíu đôi chân mày, âm thầm nghĩ kĩ. Độn pháp này và tu vi hỗ trợ lẫn nhau, không cần có pháp lực gia trì, đoạn khó khi thi triển ra là một bước thiên địa. Mà trong “Động Chân kinh” có nói, sau cảnh giới Hợp Thể, còn có bốn cảnh giới Phạn Thiên cùng ba cảnh giới Động Thiên. Trong đó, thuật có liên quan tới bốn cảnh giới Phạn Thiên lại quá mức rõ ràng, chia làm tiên nhân, thiên tiên, kim tiên cùng tiên quân. Mà ba cảnh giới của Động Thiên chỉ đề cập qua loa, có Động Thuật, Động Huyền, Động Thần. Sau đó không còn nữa...
Trong “Thiên Địa quyết” cũng không đề cập tới pháp môn viên mãn, còn truyền thừa Yêu tộc há lại có thể bình thường cho được! Đây hẳn là vật thiếp thân trân quý nhất của Yêu Vương, có thể có huyền cơ khác cũng chưa biết chừng! Sau ba cảnh giới Động Thiên chẳng lẽ còn cấp cao hơn mà người ta không biết tồn tại?
Lâm Nhất cũng không phải một người mơ tưởng xa vời, mặc dù đã sớm biết cảnh giới bên trong “Động Chân kinh” nhưng cũng không để trong lòng. Mà sau khi đi tới tiên vực, đối mặt với từng đối thủ cường đại hơn khiến cho hắn cảm thấy nhỏ yếu gấp bội, lại không còn chút sức lực nào.