Từ trước, chí hướng cao xa nhưng vẫn cúi đầu tự mình tìm hiểu. Bây giờ, ngẩng đầu lên, không thể không trừng lớn hai mắt, để tránh khỏi như tinh chu bị lạc mất phương hướng. Nhưng trong tinh không vô tận này vẫn chỉ là một phong cảnh...
Đuôi lông mày của Lâm Nhất nhếch lên, con ngươi lóe tinh quang. Hắn thu ngọc giản vào nhìn về phía ba tấm ngọc bài trên đầu gối. Một đen, một trắng nhợt, một xích, có văn sức huyền vũ, bạch hổ cùng chu tước khắc đơn sơ trên đó. Khi cầm lấy, thần sắc hắn không khỏi cứng lại.
Ngọc bài huyền vũ màu đen trong nháy mắt cầm vào tay, khí cơ hồng hoang băng hàn dâng lên làm lòng người cảm thấy rõ ràng. Trong đó mơ hồ có thể thấy được một câu khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu, còn có ba chữ phù ký “Huyền Vũ lệnh”. Quan sát trong giây lát, thần thức của Lâm Nhất đại loạn, khí tức cứng lại, tâm hồn xao động, há mồm liền phun ra một ngụm máu tụ. Hắn vội vàng bỏ vật trong tay xuống, một lúc lâu sau sắc mặt biến đổi, nỗi khiếp sợ đang khó tiêu.
Qua một thời khắc, Lâm Nhất tự giác lấy khí huyết thông thuận, chỉ đành cẩn thận cầm lấy hai tấm ngọc bài khác, không dám tiếp tục vọng động thần thức. Nếu suy đoán không sai, ba tấm này bề ngoài và kích thước tương tự, duy chỉ có màu ánh sáng là khác nhau, hai tấm ngọc bài này hẳn là theo thứ tự là Chu Tước lệnh và Bạch Hổ lệnh. Tứ tượng thiếu một, chỉ thiếu Thanh Long lệnh!
Lâm Nhất suy nghĩ một chút, lấy ra một cái thạch bài có chứa văn sức hình rồng. Bên ngoài vàng bạc so le, giống như một viên liệt thạch, khác khá xa so với ba tấm ngọc bài khác. Vật này tới từ Cửu Châu Quỷ thị, chính là lệnh bài của Long tộc, nhưng lại không phải Thanh Long lệnh như trong tưởng tượng. Mà mới vừa rồi trong thần thức có thể thấy rõ ràng câu khẩu quyết bên trong Bạch Hổ lệnh tựa như là phương pháp ngự dụng...
- Lâm... Lâm tiền bối!
Có tiếng kêu quen thuộc truyền tới, là Tiên Nô, Mỵ Nương và Tống Huyền Tử tới gần. Lâm Nhất không rảnh suy nghĩ tới tác dụng của ngọc bài nên liền thu hồi lại, cũng triệt hoàn toàn Huyền Thiên thuẫn phòng thân.
Mỵ Nương đi sau chân thành tới, mặt mày lóe lên, liếc nhìn đệ tử nói:
- Lâm đạo hữu đã có ân cứu mạng với ngươi, lại có ý lọt mắt xanh, chính là nhân sư...
Tiên Nô ngừng lại ở trước người Lâm Nhất hai trượng, tựa như không còn sự e lệ bình thường nữa, nhẹ thở hổn hển mấy cái nói:
- Nô nhi chỉ đang lo tới thương thế của Lâm tiền bối...
Mỵ Nương hiểu ý cười, nói:
- Thiên Hồ tộc ta không có cấm kỵ môn hộ, mặc dù ngươi chọn người khác bái sư cũng vẫn là tộc nhân của ta, là đệ tử của ta...
Âm phong trong bóng đêm, Tiên Nô có vẻ thẹn thùng động nhân. Nàng khẽ dạ, thân hình chuyển núp phía sau Tống Huyền Tử, không nói nữa.
Mỵ Nương nhìn thấy Lâm Nhất đứng lên từ dưới đất, thương thế không đáng ngại nữa thì cảm thấy đỡ lo, gật đầu ra hiệu, nói:
- Lúc đạo hữu thổ nạp chữa thương, ba người bọn ta tra xét lân cận một lượt rồi. Sơn cốc này có diện tích không dưới triệu dặm, cũng có chín tòa trận pháp, ở giữa là nơi to nhất, còn có thạch tháp vạn trượng kình thiên đạp đất, có thể là chỗ lối ra...
Nói đến đây, Mỵ Nương và Tống Huyền Tử trao đổi một ánh mắt, đối phương tiến lên một bước, vẫn cảm khái không ngừng, nói:
- Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể ngờ tới Quỷ Linh vực này lại có tình hình như vậy. Ngươi lại xem...
Ông ta xoay người phất tay phân trần:
- Ngũ sắc tinh thạch, lát thành trận pháp ngũ hành; trong đó có vân vụ trắng đen dày, sinh ra hai phần ý âm dương hỗn độn. Trong hồn phách quay lại, hình người hình thú chỗ nào cũng có. Chớ cần hoài nghi, đây là đất luân hồi của Yêu tu. Chúng ta tới chỗ này không phải là ngẫu nhiên. Năm đó lúc Yêu Vương ngã xuống làm thế nào lưu lại truyền thừa cũng tương liên với yêu đàn, không thể nào biết được.
Lời nói này của Tống Huyền Tử cũng có chút kiến giải. Lâm Nhất nghe đối phương nói tiếp:
- ... Bảy tòa trận pháp khác là lục súc, phi cầm, tẩu thú, tất cả không phải là trường hợp cá biệt. Chỗ tháp lớn là đầu mối của vạn vật. Trên đó mây mù lượn quanh, có thể thấy được sắc trời ảm đạm, có lẽ là con đường ra vào duy nhất ở nơi đây...
Mỵ Nương phụ hoạ theo:
- Các nơi trong trận pháp, chắc có Quỷ Linh cường đại lui tới. Bọn ta ghé qua các khe ở giữa để ngừa chuyện bất chắc! Lâm đạo hữu...
Nói đến đây, thần sắc của nàng cùng Tống Huyền Tử đều tha thiết, rõ ràng là tư thế Lâm Nhất sai đâu đánh đó. Trong đôi mắt hai người, đối phương không chỉ mang tới bạch hổ chí tôn cho Yêu vực mà còn giành được bảo vật và bình yên thoát thân trước mặt rất nhiều Yêu Vương, còn có bản lĩnh Yêu – Ma song tu, cũng không đơn giản là một tu sĩ tầm thường. Cùng với việc cố gắng giữ lại, không bằng kiệt lực giao hảo...
Lâm Nhất đáp:
- Nếu ba vị đã dò rõ lối đi rồi thì cứ lên đường là được...
Mỵ Nương gật đầu cười, đi phía trước dẫn đường. Tống Huyền Tử chắp tay tỏ ý khiêm nhượng, trong thần sắc hơi chần chừ rồi liền đi theo. Tiên Nô thì kiềm chế hàn ý trên người ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt tỏa ra sự thân cận khó nói. Lâm Nhất đi ở phía sau, nhìn chằm chằm tinh thạch trong trận pháp phía xa xa, âm thầm nuốt nước miếng...