Thu đến gió mát, trời cao mây nhạt; Rừng lá xum xuê, sơn cốc rực rỡ. Trên hồ nước sóng dập dềnh; bên bờ cần câu cắm nghiêng, không thấy bóng người thả câu.
Dưới mái che nắng trước nhà cỏ, Lâm Nhất dùng tay làm gối, hai mắt nhắm hờ. Trước người hắn đặt một bình rượu, còn rải rác mấy chiếc ngọc giản.
Trên giường trúc trong Nhà cỏ, Lý Văn Thị cầm một tấm vải lật đi lật lại, còn lẩm bẩm: Nên may thêm áo thu của Đại Đầu rồi! Trong rương trước giường chất đầy vải mới! Đại Đầu săn sóc hiếu thuận lại cứ thích uống rượu một mình! Con trai lớn không còn theo mẹ! Có điều Đại Đầu nói năm sau sẽ cưới một bà nương, ha ha.
Tiếng lẩm bẩm và tiếng cười từ trong nhà cỏ truyền đến, Lâm Nhất chậm rãi mở mắt. Mặc dù không biết lão phụ nhân đó sao lại như vậy, nhưng hắn vẫn nhếch miệng theo. Người mẹ suy nghĩ, hành động, vui, buồn, đều là vì con trai mình. Hoặc là nói bà ta chỉ mong dùng hết những ngày còn lại để bầu bạn với 'Đại Đầu nhi' hắn được ngày nào hay ngày nấy.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất lại không nhịn được thầm thở dài. Vảy mắt trắng trong mắt Lý Văn Thị chính là do ngũ hành không đều mà thành, không phải là bệnh nan y. Sau nhiều lần do dự hắn đề xuất tầm y vấn dược cho lão phụ nhân. Nhưng không ngờ đối phương nói một câu khiến người ta không biết phải nói lại thế nào. Hắn vừa lo lắng làm vừa vui mừng, cũng có mấy phần xấu hổ.
Lão phụ nhân đó nói:
- Mắt mù mà óc sáng! Tai điếc thì thiên địa thanh tĩnh! Đợi ngày mẹ già tới hồ đồ, ngủ say một giấc.
Có người viết: Mắt không thấy, tai không nghe, tâm không biết, thần tướng giữ hình. Lại có người viết: Mắt không thấy tay không nghe, tâm cảnh an hòa, thuận theo chính đạo, có thể tu thành trường sinh! Đây là lời nói của tiên nhân trong ảo tượng tiên cảnh, đều có một phen huyền diệu khó lường. Mà một phụ nhân nông gia nghèo khổ, vô tình nói ra những lời thô tục lại hợp với yếu nghĩa đại đạo!
Đạo lý đó nhìn thì sâu sắc mà lại không sâu sắc, có lẽ vốn chính là nằm trong bụi cỏ bãi cát ở ven đường, lại theo bước chân vội vã mà bỏ qua.
Lão giả ở Hậu Thổ tiên cảnh từng chỉ điểm, vạn tia thành nước, trường sinh đâu phải chuyện của một ngày, không cửu chuyển thì không thể thành tựu chính quả. Hắn phân biệt là phản quy chân phác, thuật theo thế tục, trở nên quán thông, lẫn lộn với vật, vẻ mặt tự đắc, tâm linh sẽ thần ngộ, dung hòa với tự nhiên, quên đi sinh tử, vậy mới có thể tu tới cảnh giới huyền diệu.
Lúc trước, mình còn đương nhiên cho rằng đã tới cảnh giới tứ chuyển và ngũ chuyển. Trước mắt xem ra, một cửa thuận theo thế tục này vẫn qua lại bất định!
Lâm Nhất tóm bình rượu bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó loạng choạng gác chân lên, nhìn núi xa, tâm cảnh bình hòa. Sau đó, hắn sờ tới một chiếc ngọc giản trên bãi cỏ.
Như nghĩ tới gì đó. Năm đó ở Vị Ương hải, sóng xanh mênh mông, giai nhân như sen. Gặp lại chỉ để nói lời từ biệt. Nếu ngươi mạnh khỏe thì tốt rồi.
Vân Hiên tập yếu trong ngọc giản này chính là nữ tử đó tặng cho. Đây là tâm huyết cả đời của nàng ta, có được không dễ! Trong đó không chỉ có tinh túy của luyện khí chi đạo còn có pháp môn để lựa chọn tài liệu, hỏa hậu, phù trận, thủ pháp cùng đồ vật luyện chế. Mà phương pháp luyện chế vân ngoa vân bào cũng nằm trong danh sách.
Sau một thoáng, Lâm Nhất thu hồi Vân Hiên yếu tập. Chức Nương là có ơn tất báo có ơn tất báo! Mong nàng ta được mạnh khỏe!
Hiện giờ hiếm khi có mấy ngày thanh nhàn. Lâm Nhất lấy ra ngọc giản công pháp mang theo người, nhất nhất nghiền ngẫm thể hội. Hắn lại cầm lấy một thiên Đăng Thiên thuật. Bí pháp yêu tu đến từ tán tu Thông Châu Khuông Phu Tử này có thể đề thăng một tầng tu vi, lại vì căn cơ tổn hại mà không tiện làm theo.
Ở ngoài Hạo Thiên tiên cảnh, khi chém giết với ba cao nhân Luyện Hư đó, Lâm Nhất từng dùng Đăng Thiên thuật này để cường hành bị tụt tu vi thi triển một kích cuối cùng. Bởi vậy có thể thấy được bí pháp này không phải là tồi.
Lâm Nhất cân nhắc Đăng Thiên thuật một lượt, lại cầm thiên Hồn Khôi thuật lên xe. Nếu nói cái trước có thể tấn công địch bất ngờ, cái sau thì lại là pháp môn để giữa mạng. Có thời gian hợp lại thành một với Phân Thân thuật, mình không chỉ có thêm hai cái mạng, còn có thêm phụ tá đắc lực, trong cùng cấp khó có địch thủ.
Suy tư một lúc, Lâm Nhất thu lại tất cả ngọc giản trước mặt. Sắc trời còn sớm, hắn đứng dậy cao giọng nói:
- mùa thu không khí trong lành, Đại Đầu lên núi một chuyến!
Lý Văn Thị trong nhà cỏ ừ một tiếng đáp:
- Con ta lại thèm ăn rồi, đi sớm về sớm nhé!
Nơi này chính là chỗ giao giới giữa hai nước, rất vắng bóng người, vật hoang dã lại nhiều. Khi Đại Đầu muốn ăn ngon lại lấy cớ lên núi, không lần nào về tay không, bà ta đã quen rồi.
Lâm Nhất cười ha ha, ra khỏi mái che nắng đi lên núi cao.
...
Thu qua đông đến, cỏ cây điêu linh, trong sơn cốc là một mảng cảnh tượng tiêu điều. Cho đến khi trời đổ tuyết, xung quanh được bọc trong lớp vải trắng, mới tăng thêm mấy phần xinh đẹp.
Lúc hoàng hôn một ngày, Lâm Nhất từ trên núi chạy xuống, trong tay còn mang theo một con dê. Hồ nước cách đó không xa đã không còn bóng dáng, cho dù là trên mái che nắng trước cửa cũng bị phủ lên một tầng tuyết đọng rất dày. Hắn giống như đã quên mất thân phận tu sĩ của mình, cũng thi triển thi triển thủ đoạn để cản gió tuyết giá lạnh, tất cả cứ thuận theo tự nhiên.
Lâm Nhất bổ bụng dê núi rửa sạch sẽ, làm một nồi to cả canh lẫn thịt. Bóng đêm buông xuống, hắn bưng nồi thịt nóng đi vào nhà.
Trong phòng đã đã đốt lò than, rất là ấm áp. Lý Văn Thị ngồi trên giường trúc, trên khuôn mặt gầy gò mang theo nụ cười thư thái, miệng lại trách cứ nói:
- Băng thiên tuyết địa thế này vẫn còn đi săn, thật khổ cho con trai ta quá.
- Ha ha! Không sao!
Lâm Nhất đĩnh đạc đáp lại, đặt nồi canh lên lò than. Chỉ một thoáng sau, mùi canh thịt bốc lên. Hắn tươi cười múc một bát nhỏ, còn bỏ thêm mấy miếng thịt dê nhừ, nói:
- Ăn từ từ không bỏng.
Lý Văn Thị hai tay run run cầm lấy bát sứ, hít một hơi, khen:
- Đây là canh của Đại Đầu nấu, thơm quá.