Đối với một người làm mẹ mà nói, một bát canh thịt tầm thường này còn hơn tất cả mỹ vị trên thiên hạ!
Lâm Nhất cười ha ha, quay lại đóng cửa phòng. Thấy bên cạnh ngọn đèn vẫn cháy, hắn lại thuận tay châm thêm, lúc này mới ngồi xuống ghế trúc trước lò than. Mà ghế trúc rải đệm này chính là nơi hắn ngủ mỗi đêm. Trời đông giá rét, Lý Văn Thị sao chịu để con trai chịu khổ dưới mái che nắng! Mà cử chỉ này của đối phương không ngờ ý che chở. Thân thể của Lão phụ nhân thì ngày một già yếu.
Lý Văn Thị sức ăn rất yếu, cả nồi canh hầu như đều vào bụng Lâm Nhất. Bà ta giục:
- Con à, bận rộn cả ngày rồi, mau ăn đi.
Lâm Nhất dạ một tiếng, lại đưa thìa cho Lý Văn Thị rồi cầm một vò rượu vừa uống vừa ăn. Lão phụ nhân bưng bát sứ vẻ mặt thỏa mãn, nói:
- Nhớ lúc này năm xưa, cha ngươi ở trên sông nhỏ trước cửa đào ra một cài hố, cá tung tăng nối đuôi nhau nhảy lên, ha ha.
Bà ta cười ôn hòa, lại lâm vào trong hồi ức, nói tiếp:
- Cha ngươi chính là nổi danh nổi danh trong tám thôn mười dặm xung quanh, chỉ là năm ấy tới biên ải rồi thì không trở về nữa. Không ngờ về sau lại tới ngươi bị bắt đi binh dịch, cũng may ông trời có mắt.
Lý Văn Thị lải nhải không ngừng, Lâm Nhất thì uống hết vò rượu này tới vò rượu khác. Mỗi lần khi nói chuyện với lão phụ nhân này, hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe chứ không nói gì.
Dần dà, nghe nhiều cố sự của Lý gia, Lâm Nhất đều mỉm cười thổn thức theo. Hắn giống như thật sự trở thành Lý Đại Đầu kia, mà phụ nhân số khổ này chính là mẹ ruột của mình! Mà mỗi khi tới lúc này, nỗi lòng của hắn đều sẽ tự dưng bay về phương da.
Đêm khuya dần, Lâm Nhất ngả trên ghế trúc. Sắc mặt hắn hồng hồng, hiển nhiên đã ngà ngà say! Bên cạnh hắn nồi thịt trên bếp than đã thấy đáy, chỉ có canh vẫn ùng ục tỏa ra hơi nóng! Lý Văn Thị không nói nữa, bát canh trên tay đã lạnh, lại lắng nghe động tĩnh quen thuộc đó, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hoà.
Lâm Nhất say rồi! Mượn cơn say đi vào giấc mộng, mặc cho nỗi lòng bay xa tới tận chân trời.
.... Núi rừng xanh biếc, chim hót líu lo, một đôi phu phụ trẻ tuổi đi trên sơn đạo. Người làm mẹ là xuất đầu hơn hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, cử chỉ lưu loát, ôm trong lòng đứa con chưa đầy một tuổi. bên cạnh nàng ta là một hán tử trẻ tuổi dáng người khỏe mạnh.
- Mẹ nó à, nếu mệt rồi thì nghỉ ngơi một lát đi.
Hán tử nói xong liền vươn tay ra đỡ.
- Nghe nói con đường này không được yên ổn, đừng trì hoãn.
Phụ nhân lắc đầu, bước nhanh hơn. Hai mắt trong lòng đứa con trong lòng, cười nói:
- Con nhà khác thì vừa đi vừa ngủ gật, nhưng con chúng ta lại càng đi càng tỉnh táo! Ngoan! gọi mẹ đi.
Đứa bé đó mặt mày xinh xắn, bi bô học nói. Nhìn thân nhân ở gần ngay trước mắt, cố hết sức gọi một tiếng 'mẹ' không rõ ràng, nó gấp đến độ vươn tay ra vung loạn. Thấy vậy, phụ nhân vui lắm.
Hán tử ở bên cạnh thì cười hai tiếng, mặt lại lộ vẻ lo lắng:
- Thầy bói thôn trấn có nói, con chúng ta mệnh phạm thiên sát, khắc song thân, còn...
Không đợi hắn nói hết câu, phụ nhân vội vàng nhổ một ngụm nước bọt sang bên cạnh, quát:
- Phủ phui cái mồm! Con của chúng ta là nhân trung long phượng.
...
Đôi phu phụ này đi chưa được bao sa, gặp mấy sơn dân đi chợ kết bạn mà đi, không ngờ trong nháy mắt tai họa bất ngờ ập tới, một đám sơn tặc xông ra. Trong hỗn loạn, hán tử thân trúng mấy đao, lại vẫn ôm lấy một tặc nhân không buông tay. Hắn liều mạng, chỉ muốn để bà nương dẫn ấu tử chạy ra khỏi hang sối!
Thấy nam nhân bị giết, phụ nhân đó giống như phát điên. Vừa đứa con, nàng ta giãy dụa lao ra ngoài. Thấy nàng ta cương liệt như vậy, tặc nhân loạn đao chém xuống.
Đứa con ngã xuống đất oa oa khóc lớn, phụ nhân liều lĩnh lao lên, dùng thân thể đẫm máu của nàng ta chống đỡ một phương trời, lấy hết một tia khí lực cuối cùng hét lên:
- Con ta, đừng sợ.
- Mẹ.
Huyết quang nhiễm đỏ cảnh trong mơ, ấm áp phủ tới. Lâm Nhất không nhịn được phát ra một tiếng nói mê trầm trọng. Đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống mắt. Đuôi lông mày hắn nhướn lên, lập tức tỉnh táo. Không biết từ khi nào, Lý Văn Thị đã đắp chăn lên người hắn, mang theo vẻ vui mừng khó hiểu khẽ thở dài:
- Con à, ngươi cuối cùng cũng gọi một tiếng mẹ, làm khó ngươi rồi!
Lâm Nhất kinh ngạc, giả vờ ngủ say không biết. Trong thần sắc Lý Văn Thị mang theo vẻ từ ái vô tận, chậm rãi nói:
- Có ngươi ở cùng mấy tháng, giống như Đại Đầu còn sống, lão bà tử vô cùng cảm ơn.
Bà ta nói xong những lời này, giương đôi mắt đục ngầy lên nhìn ngọn đèn trước cửa, thân thể gầy yếu chậm rãi ngã xuống.
Lâm Nhất trong lòng giật mình, đứng dậy ôm Lý Văn Thị vào lòng. Sau đó, hắn buồn bã thở dài, nước mắt tràn mi.