Bảy ngày sau, bên bờ sông nhỏ thôn Lũng Hạ Triệu gia ao, ba gian nhà cỏ biến mất mấy tháng đã trở lại, trên cửa phòng đóng chặt dán hai tờ giấy trắng, trên cạnh cửa treeo một ngọn đèn không thắp.
Trên ruộng đốc cách nhà cỏ không xa, mười mấy thôn dân đang an táng hai cỗ quan tài. Có trưởng giả trong thôn ngâm nga than thở, có người đang vùng đất, có người rải tiền giấy.
Trong đám người này, Lâm Nhất đã đổi đạo bào màu xám im lặng đứng đó. Thắt lưng hắn quấn dây thừng, một tay để sau lưng, một tay cầm phướn, mặt trầm như nước...
Có người mắt mù mà tâm lại sáng! Có người mắt sáng mà trong đầu lại hồ đồ...
Vào khoảnh khắc Lão phụ nhân ngất đi, liền đã phát hiện ra. Bà ta không muốn tỉnh giấc mộng.
Chính một lão phụ nhân nông gia như vậy đã cho Lâm Nhất hắn một tình cảm chân thành chưa bao giờ có! Mà hắn lại không gọi ra được một tiếng mẹ.
Sống uổng mấy trăm tuổi, trải qua vô số thăng trầm và sinh ly tử biệt, lại vẫn chưa dứt tục niệm! Trong những ngày tháng sớm chiều bầu bạn với Lý Văn Thị, vẫn không khỏi tự thị thân phận mà mang theo ý đồ báo ân. Mà khi hắn mang theo vẻ thương xót quan sát một lão phụ nhân nông gia, đối phương cũng dùng lòng dạ từ mẫu bao dung tất cả, cũng dùng hai mắt đã mù đó mà nhìn 'Đại Đầu nhi' của bà ta.
Lâm Nhất à Lâm Nhất! Ngươi có thể phóng túng khinh cuồng, có thể hoành hành ngang ngược, lại không thể tự thị quá nặng mà quên đi cái căn bản của con người!
Lý lão phụ nhân, ngàn vạn lần đừng nói lời cám ơn! Ân tình của bà, có thể nói là trời cao đất rộng, Lâm mỗ hưởng thụ hưởng thụ!
Chỉ trách Lâm mỗ dụng tâm quá nặng, thiếu đi cái tiêu sái hoạt bát, không có cái nhàn nhã trấn định, cho nên mới lừa mình dối người! Phải biết rằng, gió nhẹ mới có thể không câu thúc; mây nhẹ mới có thể tiêu dao thong dong.
Lúc Tỉnh ngộ, giống như có một tầng xiềng xích vô hình cuối cùng lặng lẽ tan vỡ, Lâm Nhất chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, thần hồn va thiên địa giao hòa với nhau, tâm niệm bay bổng.
Đúng lúc này ba đạo nhân ảnh xuất hiện ở chân trời. Có lẽ là nhìn thấy phía dưới phía dưới, cho nên mới chưa vội vã hiện thân mà là đứng bồng bềnh trong không trung.
Lâm Nhất coi như không thấy ba người đó, chậm rãi quay về hai ngôi mộ mới lập. Trên hai khối mộ bia phía trước là tục danh của Lý Văn Thị và Lý Đại Đầu. Di hài của Lý Đại Đầu được chuyển về từ biên ải.
Hắn muốn hai mẹ con này được ở bên nhau, không rời xa nữa.
- Hiếu tử tế bái, đáp tạ.
Lão giả trong thôn hô lên.
Lâm Nhất cầm phướn đi lên trước, giơ tay nói:
- Làm phiền các vị hương thân! ở đây có chút tiền trà nước để tỏ lòng biết ơn!
Trên tay phải hắn có thêm một túi tiền, bên trong có mấy trăm lượng bạc.
Lão giả nhận lấy túi tiền, khẽ ơ một tiếng. Tiểu bối Lý gia lai lịch không rõ này xuất thủ đúng là rộng rãi thật! Sớm biết như vậy, nên mời thêm nhân thủ, kèn trống ầm ĩ một phen mới náo nhiệt...
Lâm Nhất cầm phướn cắm xuống đất, lại đặt đạo bào đầy miếng vá xuống trước bia của Lý Văn Thị, lúc này mới mới vén vạt áo quỳ xuống. Sau khi cung kính dập đầu mấy cái, hắn lại chắp tay làm lễ trước mộ Lý Đại Đầu.
Những thôn dân đó vẫn vây quanh túi bạc không biết phải làm sao, ai nấy đứng yên tại chỗ. Dị tượng trên trời cũng không có ai thấy.
Sau đó, Lâm Nhất xoay người lại xua tay nói:
- Liệt vị không ngại thì mỗi cuối năm tới cùng mộ, tỏ chút tình đồng hương, thế là giúp cho Lâm mỗ lắm rồi! Cáo từ!
Nói xong hắn cởi dây thừng bên hông, đuôi lông mày nhướn lên, ngẩng đầu bay lên.
Tiên nhân! Lão già đó Thôn Lũng Hạ trợn mắt há hốc mồm, cầm túi tiền quỳ xuống.
Trong chớp mắt, Lâm Nhất đi tới trong không trung. Thế đi của hắn hơi dừng lại, mắt liếc sang, quát khẽ:
- Niệm tình các ngươi thức thời, lão tử hôm nay không giết người!
Nói xong hắn phá không bay đi.
Ngoài trăm trượng, ba tu sĩ Thần Đạo môn hoảng sợ thất sắc. Trưởng lão Nguyên Anh Trong đó ngơ ngẩn một lúc mới thất thanh nói:
- Thần Đạo môn, đại họa lâm đầu rồi.
...
Trong sơn cốc ngoài hai vạn dặm vẫn là một mảng trắng xoá. Lâm Nhất từ trên không chậm rãi hạ xuống. Sau đó hắn bồng bềnh đứng cách mặt đất ba thước, lặng lẽ nhìn một cây gậy trúc đã gãy một đoạn trên đất. Cần câu này đã không còn đây câu nữa.
Im lặng một lát, Lâm Nhất đột nhiên độn xuống dưới đất. Cho tới sâu nghìn trượng, hắn lập tức đào ra một mật thất chừng hơn mười trượng, lại bày ra tụ linh trận pháp và đặt một tầng linh thạch thật dày, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống. Bốn phía đen xì như mực, mà trong hai mắt hắn lại có xích mang chớp động.
Tam anh bệnh nặng mới khỏi, khí cơ lại không còn trở ngại. Mặc dù vẫn mỏi mệt nhưng đã khôi phục đến tu vi trước kia.
Không chỉ như vậy, tu vi và cảnh giới của tam anh vẫn đang chậm rãi đề thăng, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Sau đó, hai mắt Lâm Nhất khép lại, tâm thần thủ nhất.
Ba năm trôi qua, Lâm Nhất từ trong tĩnh tọa mở mắt, có thần sắc yêu tà, cuồng ngạo và an hòa luân phiên thoáng hiện. Hắn ngồi khoanh chân bất động, thân thể lại chậm rãi bay lên không, lập tức vung tay áo, trăm vạn linh thạch đổ xuống, mật thất lập tức cao lên vài thước. Mà hắn vẫn chưa dừng, lại lấy ra hơn hai mươi khối linh thạch cực phẩm phân biệt cắm vào trong mắt trận của tụ linh trận.
Khi thân hình hạ xuống, Lâm Nhất vẫn chưa hành công, mà là đắm chìm tâm thần trong phụ lục của Huyền Thiên tâm pháp và kinh văn của Động Chân kinh.
Trong Huyền Thiên tâm pháp chỉ có công pháp luyện khí tới Nguyên Anh, lại có một đoạn lược thuật Hóa Thần phụ lục. Mà sau khi có thể Hóa Thần cũng tiếp tục tu luyện tới Luyện Hư Hợp Thể, cảnh giới cảm ngộrất quan trọng! Về phần sau khi Hợp Thể thì thế nào, trước mắt nói tới vẫn còn sớm quá.
Trong Động Chân kinh có viết, đan đạo chia làm luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thành, luyện thần hoàn hư và luyện hư hợp thể. Khí không phải là cùng một khí, cái trước là tiên thiên chi khí, cái sau là hậu thiên chi khí. Tinh tự hóa khí, khí tự hóa thần, thần tự phản hư, trung hoàng trực thấu. Nguyên Thần của ta trường giác trường minh, chúa tể thế gian, tính công tinh thuần. Là luyện khí hóa thần.
Mà Động Chân kinh không chỉ có ý chính của Hóa Thần, còn có thể ngộ tu luyện luyện thần phản hư và luyện hư hợp thể.
Luyện khí hóa thần, chủ tĩnh lập cực, trường giác trường minh, thì thành Nguyên Thần.
Chân không luyện hình, phần thân luyện chất, nguyên thần xuất khiếu dùng mắt làm mấu chốt, cuối cùng tới hình thần hồn hóa, nhục thân hóa thành vi trần khí thể, dùng thần hợp hư, dùng hư hóa thành, chính là hóa thần luyện hư!
Dùng hư vô làm giường, dùng thiên địa vũ trụ làm nhà, thoát phá hư không, Nguyên Thần bất phôi, đây chính là luyện hư hợp thể!