Lâm Nhất muốn trùng kích cánh cửa Hóa Thần, mà hắn nhất nhất nghiền ngẫm thể ngộ quan khiếu hành công của Luyện Hư, Hợp Thể và hỏa hậu chân cơ. Hắn lần này bế quan, tâm chí rất lớn! Trong cơ thể đã có long huyết để dựa vào, sao không liều một phen.
Lại ba tháng trôi qua, cảm thấy vạn sự đã chuẩn bị đầy đủ, Lâm Nhất hai tay kết ấn, dần dần nhập định. . .
...
Một năm này, tân quân Ô Kiền kế vị chưa lâu, trong thiên không cách đô thành hơn hai vạn dặm, đột nhiên gió nổi mây phun. Cứ vậy hơn một tháng, sau đó chính là nửa năm sấm chớp đùng đùng không ngừng. Trời sinh dị tượng, triều dã hoang mang!
Chỉ sợ điềm xấu hàng lâm, quốc quân không khỏi muốn dâng hương cầu nguyện, khẩn cầu tổ tiên và trời xanh phù hộ! Dù vậy, hắn vẫn không yên lòng, không khỏi nghĩ tới vị cung phụng của vương tộc.
Trong một gian tĩnh thất, một lão giả và một người trẻ tuổi ngồi đối diện nhau.
Lão giả đó tiên phong đạo cốt, chính là môn chủ Thần Đạo môn Cửu Linh Tử. Hắn hai mắt nhắm hờ, thần thái rụt rè.
Người trẻ tuổi thì bộ dạng yếu đuối gầy gò, khoảng chừng hai mươi tuổi. Hắn mặc dù là vua của một nước, lại mang theo mấy phần sợ hãi rụt rè hỏi:
- Thiên lôi cuồn cuộn, triều dã khó yên. Có thần tử thượng tấu, mắng bổn vương thất đức nên bị trời phạt, đúng là vớ vẩn! Xin hỏi tiên trưởng, dị triệu phải giải thích thế nào?
Đây là tìm lão phu để xem bói đoán cát hung à! Cửu Linh Tử mở mắt, tay vuốt râu dài trầm ngâm một lát, bí hiểm nói:
- Chấn bất vu kỳ cung, vu kỳ lân, vô cữu!
Quốc quân hơi ngẩn ra, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, nói:
- Nói như vậy là tuy hung mà không dữ! Đại thiện! Bổn vương về hồi bẩm mẫu hậu!
Còn chưa nói hết hắn đã vội vàng đứng lên đi ra ngoài, hai hoạn quan và thị nữ ngoài cửa vội vã đi theo.
Không lâu sau, quốc quân tới một cung điện rường cột chạm trổ, gấp giọng nói với bóng dáng bên trong:
- Vị tiên trưởng kia nói là lôi tai nước láng giềng dẫn tới.
Đối phương chậm rãi xoay người, chính là phụ nhân xinh dẹp, khí độ ung dung, không giận m tự uy.
Thấy người trẻ tuổi thất thố như vậy, thần sắc phụ nhân lộ ra vẻ không vui. Nàng ta không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo hoa lệ, ngồi ngay ngắn nhẹ giọng quát:
- Hừ! Thân là vua của một nước, hành tung đều phải có pháp tắc, sao lại bừa bãi như vậy.
Thần sắc Quốc quân cứng lại, vội vàng lui về phía sau một bước, lúc này mới mang theo mấy phần rụt rè, nói:
- Hồi bẩm mẫu hậu! Tiên trưởng có lời, chấn bất vu kỳ cung, vu kỳ lân, vô cữu!
Phụ nhân xinh đẹp này chính là Vương thái hậu của Ô Kiền. Nhát gan nhi tử bất kham của mình, thần sắc nàng ta hơi hòa hoãn lại, thở dài một tiếng nói:
- Như vậy thì tốt! Mẫu hậu vì vương vị của ngươi, có thể nói là phía bao tâm huyết, chỉ sợ khiến người người oán trách.
...
Lúc nửa đêm, trong vương cung vẫn đèn đuốc sáng choang, chỉ độc có lầu các yên lặng dưới bóng đêm bao phủ. Trên ban công cao ngất đó, y nam tử áo xanh lặng lẽ độc tọa. Tiếng sấm lờ mờ từ chân trời xa xa truyền đến, khiến cho hắn động dung.
Đúng vào lúc này, thân ảnh Cửu Linh Tử từ chỗ thang gác cách đó không xa hiện ra, chắp tay nói:
- Đệ tử...
- Lão phu chưa từng nghĩ tới thu đồ đệ.
Nam tử áo xanh đó nhíu mày, vẫn nhìn về phương xa.
Trong bóng đêm, Cửu Linh Tử không cho là đúng cười cười, khom người nói:
- Có ơn chỉ dẫn của tiền bối, vãn bối xin được giữ lễ đệ tử cũng là điều nên làm!
Người đó xoay người lại, chính là một nam tử trung niên để ba chòm râu dài, tướng mạo nho nhã, lại thần sắc buồn bực. Hắn liếc Cửu Linh Tử một cái, nói:
- Lão phu có thương tích trong người nên tạm ở lại đây, niệm tình ngươi chu đáo chăm sóc, cho nên mới chỉ điểm một chút. Mà thầy trò thì chú ý duyên pháp, không thể cưỡng cầu!
Cửu Linh Tử thần sắc không thay đổi, cung kính gật đầu xưng phải. Đối phương bảo hắn ngồi xuống, lại nói:
- Trong hoàng cung này âm khí quá nặng! Mà Thái Hậu và quốc quân, mẹ khỏe mà con yếu, khó tránh khỏi sẽ sinh họa! Ngươi thân là cung phụng, đừng tham dự vào phân tranh! Phải biết rằng, dĩ hòa vi quý.
Quốc quân cũ đã chết, vì tranh vương vị mà một đám vương tử vương tôn ầm ĩ nhiều năm, không tránh được dấy lên mưa máu gió tanh. Mà đương kim Thái Hậu nắm chặt tòa đại thụ cung phụng vương tộc này, cuối cùng có thể được như ước nguyện.
Cửu Linh Tử cười bồi, nói:
- Tiền bối nói rất đúng! Trước đây quốc quân đến xem bói cát hung liền bị ta đuổi đi rồi! Có điều, lôi kiếp đó thật sự rất quỷ dị.
- Lôi kiếp?
Nam tử trung niên ngước nhìn về nơi xa. Ở cuối trời đêm, hào quang chớp động, tiếng sấm đì đùng. Hắn cố nén tâm thần đang kinh sợ, nhẹ giọng nói:
- Kéo dài nửa năm, trước sau năm mươi tư, tám mươi mốt, một trăm lẻ sáu. . . Một trăm lẻ bảy. . . Một trăm lẻ tám, tổng cộng là hai trăm bốn mươi ba đạo thiên lôi! Thử hỏi ai đang độ kiếp, ai chịu nổi kiếp này?
Nghe vậy, Cửu Linh Tử biến sắc. Chỉ sợ là cao nhân ngoại lai độ kiếp, ít có người dámtới gần quan khán. Mà vị tiền bối này thì vẫn ở trên ban công âm thầm lưu ý, chắc hẳn không phải vọng ngôn.
Trời ạ! Đó còn là người đang độ kiếp sao? Nguyên Anh là mười chín thiên kiếp, Hóa Thần và Luyện Hư Hợp Thể phân biệt và hai chín và ba chín thiên kiếp, Hợp Thể mới là bốn chín ba mươi sáu đạo thiên kiếp! Mà hai trăm bốn mươi ba đạo thiên kiếp.
Lúc này, tiếng ầm ĩ bỗng nhiên đi xa, trời đất quay về yên tĩnh. Trong trời đêm trăng sáng treo cao, thất tinh lấp lánh.
Cửu Linh Tử còn chưa kịp kinh ngạc, nam tử trung niên đó đã bỗng nhiên đứng bật dậy, hô lên thất thanh:
- Thất tinh bạn nguyệt.