Vô Tiên

Chương 1861: Chương 1861: So ra kém cỏi (2)




Giờ khắc này, tựa như hỗn độn sắp mở, Tứ Cực hừng đông. Mà Lâm Nhất đặt mình vào trong đó giống như là chủ nhân của thiên địa một phương, chỉ cần nhật nguyệt chung sức, thì có thể phục sinh vạn vật. Mà hiện tại hắn không có bản lãnh tạo ra âm dương, càng không thi triển được thủ đoạn khác, rất khó duy trì sức mạnh tâm thần.

Lâm Nhất không kịp cảm thụ càn khôn khoái ý, lại không chịu được một trận đầu váng mắt hoa, vội đưa tay đánh ra một cái pháp quyết. Trong nháy mắt, thiên khung hiện lên một đạo hào quang nhỏ yếu, hộ tống Tứ Tượng không thấy tăm tích, lại tiếp tục hóa thành một hạt nguyên châu hỗn độn trong khí hải của hắn, như hạt đậu nho nhỏ, nhẹ nhàng chuyển động, làm bạn đồng hành cùng Thiên Sát Lôi Hỏa cô đơn tịch mịch kia.

Có mắt mà không biết đồ vật quý, đem một kiện Tiên gia chí bảo xem như trận pháp bình thường dùng mấy trăm năm, còn lao lực phí công may vá, thật khiến người ta không thể chịu nổi.

Lâm Nhất nhếch nhếch miệng, vẻ mặt tự giễu, hắn thở phào một cái, lại lắc đầu, bàn chân lớn bao nhiêu, mang giày bao lớn. Càn Khôn Tứ Tượng kỳ trận kỳ lạ bất phàm, lại không phải tự thân pháp lực có thể tự nhiên thao túng. Toàn bộ trận pháp có uy lực thế nào, không thể biết được. Mà Tứ Tượng thần thú chỉ là ảo ảnh, chỉ có hình mà không có thật.

Mặc kệ thế nào, Càn Khôn Tứ Tượng kỳ trận trở thành một món pháp bảo bản thân, thật đáng mừng!

Lâm Nhất tự an ủi chính mình như thế, quay người nhìn về phía hố đá cách đó không xa. Sau khi tế luyện thu lấy cờ trận, hắn lại một mình đóng trường quan. Tiêu hao hơn hai ngàn Tiên Tinh, cuối cùng hắn cũng có tu vi Luyện Hư hậu kỳ đại thành, trong thời gian này đã trải qua bao nhiêu năm hắn cũng không nhớ rõ. Mà Long Anh, Ma Anh cũng không được nhàn rỗi, thu hoạch cũng nhiều hơn.

Lâm Nhất tâm niệm vừa động, bên trong hố đá phóng ra hai bóng người, một người tay chắp sau lưng, vẻ mặt điên cuồng không trói buộc, quanh thân tản ra uy thế Hợp Thể trung kỳ viên mãn, tên còn lại khoanh tay trước ngược, cước bộ trầm ổn hữu lực, nhất cử nhất động có bá khí bễ nghễ tứ phương. Người vì đối phương luyện chế phân thân làm trễ nải tu luyện, lúc này chỉ có cảnh giới Hợp Thể trung kỳ tiểu thành.

Hai người đến gần, song song đứng lại, một người nhếch miệng cười một tiếng, người còn lại hất cằm, thần thái kiêu ngạo.

Thấy đức hạnh của Long Anh cùng Ma Anh, Lâm Nhất thầm hừ một tiếng. Hai vị này dùng mấy năm công phu luyện chế phân thân Ma tu, trong hố đá đợi cho đến ngày hôm nay. Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ cần dựa vào Côn Tà tinh huyết cùng Phạm Thiên đan ở Đại Mạc Bí cảnh kia, lại thêm tinh thạch dư dả cùng yên tâm tu luyện, tu vi của hai người đột nhiên tăng mạnh. Mà so sánh với nhau, bản tôn lộ ra quá yếu, khó tránh bị đối phương không để vào mắt.

Nhất là Ma Anh, sau khi có ma cốt phân thân, tu luyện không quên thăm dò ngộ Thiên Ma Cửu Ấn. Trong mắt anh ta, Huyền Vũ Ấn đã ngộ ra tám chính phần, đợi một thời gian ngũ ấn hợp nhất, lại có uy lực của Thiên Sát Lôi Hỏa hẳn có thể đối mặt cùng cao thủ Thái Huyền Tiên Nhân cảnh. Mà tu vi tăng lên, Long Anh có Thăng Long Quyết cùng Giải Long Quyết đã đến đại thành cảnh, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, đủ để hoành hành ngang dọc.

So ra kém cỏi, nếu cứ tiếp tục thế này, tu vi bản tôn sẽ bị vứt xa, mà hai tên ngốc kia cơ duyên không cạn, cần gì hắn phải tự ti xem nhẹ mình, đợi sau này, lại đợi sau này.

Lâm Nhất đang suy nghĩ mở mang kiến thức một chút về phân thân Ma Anh, bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động. Không dám chần chờ, hắn vội vàng thu hồi cấm pháp bốn phía. Cùng lúc đó, hai “Lâm Nhất” kia thoáng chốc biến mất, chỉ còn lại hai đạo dấu vết trên mi tâm bản tôn, bỗng nhiên từ tu vi Luyện Hư trung kỳ tăng lên đến Hợp Thể hậu kỳ đại thành cảnh.

Trong lúc suy nghĩ, trong tinh không có tiếng vang xé rách, lập tức toát ra hai bóng người đi tới. Một lão giả râu tóc bạcc trắng mừng rỡ hô:

- Vừa rồi nơi này có dấu hiệu thi pháp, xém chút bị bỏ lỡ, vậy mà thật sự là tên tiểu tử này…

Một lão già với chòm râu vàng, âm thanh hung ác cười nói:

- Sáu mươi năm tìm khắp ngoại giới không thấy, tự nhiên lại chui đến cửa. Ha ha! Tiểu tử, đưa bảo vật Yêu Đàn tới…

Lâm Nhất nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, vô cùng kinh ngạc. Sáu mươi năm? Từ khi rời Yêu vực đến nay đã qua sáu mươi năm rồi sao? Mà trong lúc vô tình thử nghiệm uy lực Càn Khôn Tứ Tượng kỳ thì lại đưa tới Kim Thánh cùng Giam Dần, thật đúng là thảm họa mà. Ồ, hai tên ngốc này vì bảo vật tế đàn mà đến, là Hổ Đầu ra lệnh hay đối phương tự ra tay.

Biến cố bất ngờ xảy ra, không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất vung tay dùng sức vạch tới, tiếng rắc vang lên, bên cạnh hắn nứt ra một khe hở màu đen. Lập tức thân hình lóe lên, bóng dáng hắn biến mất tại chỗ. Mà Kim Thánh cùng Giam Dần không dễ gì tìm ra hắn sao có thể bỏ qua, nhanh chóng phá hư không, đuổi theo.

Trong tích tắc lâm một bước vào hư không, giống như ngã vào đêm tối vô biên vô tận, lập tức dựa vào phương hướng đại khái, toàn lực ứng phó phi nhanh về phía trước. Không kịp thở, phía sau đã có hai đạo thần thức cường đại bức tới, khiến hắn giật nảy mình, không dám có chút chần chừ, mạnh mẽ đưa tay chộp tới. Sau đó lại có một cái khe thoáng hiện, hắn nhanh chóng lao ra ngoài.

Lần nữa ở trong tinh không, lạc đường sáu mươi năm Lâm Nhất càng không phân biệt phương hướng. Trong lúc cấp bách, hắn mới chịu thi triển Phá Không Độn pháp chạy bỏ mạng, nhưng mặt lại biến sắc, Kim Thánh cùng Giam Dần như bóng với hình theo tới, một trước một sau chặn mất đường đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.