Vô Tiên

Chương 1862: Chương 1862: Tiến đến không rõ (1)




Bên trong tinh không, Lâm Nhất bị hai tên Tiên nhân tu vi Yêu Vương vây hãm, trước sau cách nhau mấy trăm trượng, có thể nói đưa tay là có thể chạm đến. Theo tình hình này xem ra thân thể hắn sắp bị giam trong lồng rồi, khó mà thoát.

- Ha ha, ngoan ngoãn giao ra bảo vật Yêu Đàn, bản tôn lưu lại cho ngươi cái chết toàn thây.

Ngăn phía trước mặt Lâm Nhất là Yêu Vương Kim Thánh, thấy tâm nguyện sắp đạt thành, ông ta cười to. Đứng đối diện xa xa là Giam Dần, thấy có người tự xưng là bản tôn, không chịu được oán thầm, ngược lại phụ họa theo:

- Lâm Nhất, người giành được bốn kiện bảo vật, hoàn trả lại cho bổn vương, nể tình Hổ Đầu Yêu Tôn tha cho ngươi một mạng.

Kim Thánh nghe lời này có chút bất thường, sầm mặt quát hỏi:

- Giám Dần! Ngươi có ý gì?

Ông ta rời Yêu vực bôn ba đến đây, chính là muốn chiếm lợi ích về cho mình, chỉ cần có bảo vật trong tay, thì tên ngốc Bạch Hổ không đáng sợ. Một tên ở đâu rơi xuống mà đến làm Yêu Tôn, ai mà phục chứ? Mà Giám Dần có công ủng hộ, đến lúc đó chi cho ông ta chút ngon ngọt, ai mà nghĩ ông ta lại nảy sinh ý nghĩ không an phận, thật đáng giận!

Giám Dần tay vuốt râu dài cười, mang theo thần sắc nịnh nọt, cất giọng nói:

- Ha ha, không phải ta sợ tên tiểu bối này bị hù dọa nên mới nói vài câu trấn an sao, có gì mà giấu giếm được Kim Thánh… Yêu Tôn chứ?

Con ngươi Kim Thánh đảo một vòng, miệng cười toét ra, ý cười từ trong đáy lòng xông ra, nhưng lại tỏ vẻ khiêm tốn nói:

- Hổ Đầu Yêu Tôn còn đó, còn có Thận Ngôn, Thận Ngôn…

Hai người đã xem Lâm Nhất như món thịt cá để trên thớt, đang muốn nên phân như thế nào mà ăn, mặc dù làm bộ làm tịch, nhưng sắc mặt vẫn khó mà che giấu được.

Lâm Nhất nhìn thấy hai tên gia hỏa đắc ý, nói ra bí mật, nhưng hắn thân hãm trong tuyệt cảnh, đánh không lại, trốn không thoát, hắn nên làm thế nào bây giờ? Trong tình thế cấp bách, hắn liền nghĩ đến phương pháp ứng đối, quanh thân sát khí vờn quanh, Hợp Thể hậu kỳ uy thế đạt đến đỉnh phong, thức hải, khí hải theo một đoạn khẩu quyết quen thuộc mà chậm rãi vận chuyển.

- Tiện nhân, hoàng mao, hai người các ngươi cấu kết cùng nhau làm việc xấu, phản bội Yêu Tôn, không sợ bị trừng phạt sao?

Mỗi khi đến thời điểm nguy cấp, thói cuồng ngạo không chịu trói buộc trong người Lâm Nhất lại trở về. Hắn là người ăn mềm không ăn cứng, gặp cứng thì cứng, gặp nghịch cảnh trở nên điên cuồng.

- Ta họ Giam từ tổ tiên mà có, Dần là tên thật, không phải tiện nhân…

Yêu Vương là vương giả Yêu vực, xưa nay không để tu sĩ vào mắt, mà hiện tại bị đối phương trêu đùa, Giam Dần vẫn nở nụ cười như trước, nhưng trong lời nói lộ rõ hàn ý, lại nói tiếp:

- Nơi này, không ai phản bội Yêu Tôn, ngươi dám phỉ báng chúng ta, tội chết khó có thể tha.

Kim Thánh hổ mặt trầm xuống, khó tin quát:

- Hoàng mao? Ngươi dám mắng ta là hoàng mao…

Tung hoàng Yêu vực nhiều năm, chưa có ai trước mặt ông ta dám làm càn như vậy. Ngay cả mấy vị Yêu Vương khác cũng kính nể ông ta ba phần, nhưng tên tu sĩ thấp hèn này lại đặt cho ông một biệt hiệu khó nghe như vậy.

Lâm Nhất nhìn trước nhìn sau, ánh mắt nhìn từ xa. Tinh không vẫn như cũ, vẫn không phân biệt được phương hướng, thấy hai vị Yêu Vương tức giận thế này, hắn ngước cằm lên, nhìn Kim Thánh lạnh giọng nói:

- Ngươi không phải là hoàng mao…

Đối phương giang hai cánh đang muốn nhào tới, nghe thế sững lại, hắn lại mắng tiếp:

- Mà ngươi là hoàng mao súc sinh.

Thật ghê gớm! dám mắng người ta là súc sinh, người chung quy còn không phải là súc sinh, mắng hổ là súc sinh, thế nhưng Yêu Hổ pháp lực vô biên lại bị người biến thành súc vật nô dịch, đúng là bị trời vũ nhục, người có thể nhịn nhưng hổ không thể nhẫn.

Giam Dần kinh ngạc, sửng sốt không nhúc nhích, hành động của tên tu sĩ kia thật không thể tưởng tượng nổi, biết rõ là cái chết đang chờ đợi, sao còn ra sức giày vò?

Kim Thánh râu tóc dựng đứng, sát khí ngút trời, giận không kìm được quát lớn:

- Đồ đê tiện, ta xé nát ngươi…

Ông ta huy động hai tay, muốn nổi giận, chợt thấy tên tiểu tử phách lối kia hừ lạnh một tiếng, quanh thât khí thế nhất thời tản ra khí thế quỷ dị, lăng không tiến lên một bước. Trong nháy mắt, phiến hư không trong phạm vi mấy trăm trượng bị bóp méo, lập tức một vệt sáng lóe lên, chỗ cũ thoáng chốc không còn bóng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.