Vô Tiên

Chương 839: Chương 839: Sơn thủy vô tình (2)




Thấy thế, Ngọc Lạc Y cùng Mộc Thiên Viễn chỉ đành dừng lại theo, cũng là dáng vẻ sống sót sau đại nạn.

Trước đây, lúc ở trong huyệt đạo dưới đất phân công nhau tìm kiếm lối ra, ba người đều tới những cửa động khác nhau trong huyệt động, không đợi tìm tiếp được chút nào, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, tiếp đó liền có khí tức Kim Ngô xao động kéo tới.

Mà chỗ phát ra động tĩnh rõ ràng là nơi mới vừa rời khỏi. Mộc Thiên Viễn quyết định thật nhanh, cầm đầu tìm một cái động khẩu chạy về phía trước, hai nữ tử cũng không dám suy nghĩ may mắn chút nào, vội vàng theo sát phía sau. Không muốn cứ như thế mà tù mù đi nhầm đường cụt, lúc ba người ra tới mặt đất thì gặp phải mấy tên tu sĩ Luyện Khí mặc hắc y cản trở, đều bị Ngọc Lạc Y chém chết, lại sợ cao thủ của đối phương đuổi theo nên mới một đường chạy trốn tới bây giờ.

Dẫn theo hai tu sĩ Luyện Khí chạy trốn, Ngọc Lạc Y chỉ đành bỏ qua việc ngự kiếm phi hành. Ba người ở trên đường trốn trốn tránh tránh, tiêu hao không ít thời gian, thật vất vả mới chạy được tới đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Có phải Huyền Thiên cảnh hay không cũng không sao, có thể còn sống sót là tốt rồi!

Mộc Thiên Viễn nói một câu thực tế, làm da mặt Thu Thái Doanh đỏ lên, nói:

- Đều là ta liên lụy nhị vị!

Thấy bốn cái bàn long thạch trụ kia khá uy thế, Ngọc Lạc Y âm thầm lưu ý, không quên nói với Thu Thái Doanh:

- Lúc ta gặp nạn, có ngươi cùng Lan tỷ tỷ xuất thủ cứu giúp. Lúc này, ngươi và ta sao cần phải khách khí chứ!

Nàng ngự kiếm phi hành mang theo một người còn được, mang theo hai người thì có phần miễn cưỡng, còn nữa, cứ vậy bay giữa không trung, tốc độ độn chậm đi rất nhiều, chắc chắn sẽ giúp kẻ địch thừa cơ hội đó lợi dùng. Vì vậy, nàng không muốn bỏ lại Thu Thái Doanh là vì đạo nghĩa, hành tẩu trên mặt đất dễ dàng ẩn giấu hành tung cũng là một biện pháp điều hòa.

- Kỳ thực, cứu Ngọc tiền bối chính là Lâm đại ca.

Thu Thái Doanh nói. Nhìn thấy Ngọc Lạc Y có vẻ khó hiểu, nàng giải thích:

- Lâm đại ca tên là Lâm Đại, là do hắn lấy ra giải độc đan, vì thế mới giải được độc Kim Ngô trên người Ngọc tiền bối.

Lúc Ngọc Lạc Y tỉnh lại, chỉ nghe nói là cao nhân của Huyền Thiên môn cứu giúp, cũng không có ai nhắc tới còn có một Lâm đại ca. Nàng nhìn Mộc Thiên Viễn, nhìn thấy y gật đầu, lúc này mới có chút áy náy hỏi Thu Thái Doanh:

- Lâm Đại đến từ môn phái nào? Ngày sau nhất định ta sẽ đăng môn cảm tạ!

Bên trái Lâm đại ca, bên phải Lâm đại ca, người khác còn tưởng rằng người nói chuyện vô cùng quen thuộc với Lâm Đại kia nữa, nhưng không ngờ Thu Thái Doanh lại lắc đầu nói:

- Ta chỉ vô tình gặp được Lâm đại ca trên đường thôi, không biết được lai lịch của hắn.

Nàng suy nghĩ một chút, còn nói thêm:

- Hình như sư phụ của ta biết hơn ta một chút, nhưng hiện giờ sự sinh tử của sư phụ còn chưa rõ.

Lúc đang nói chuyện, nước mắt Thu Thái Doanh lăn xuống như hạt châu. Vẫn luôn bận rộn chạy thoát thân, còn sư phụ đang bị thương nặng trong người vẫn chưa rõ tung tích.

Nhìn thấy tâm tư Thu Thái Doanh bị xúc động, Ngọc Lạc Y cũng không rảnh truy cứu xem Lâm Đại là người ra sao, đành phải lên tiếng thoải mái, lại nghe Mộc Thiên Viễn ở một bên kinh ngạc nói:

- Chuyện gì đây?

Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn theo, hồ nước ở cạnh ba người đột nhiên có thêm vài phần khác biệt.

Không biết tại sao, bốn phía hồ nước, trên bốn cái thạch trụ lại có ánh sáng màu trắng chớp động, ban đầu cực kỳ yếu ớt, lúc sau ánh sáng đại thịnh, cũng tràn sang hai bên. Tiếp đó, ánh sáng trên thạch trụ hòa vào với nhau tạo thành bốn bức tường sáng chói mắt, tạo thành một cái “hộp” tứ phương, bao vây hồ nước ở bên trong.

Không đợi ba người nhìn ra manh mối gì, bốn cột quang trụ đột nhiên liên tục sáng rỡ thêm, hồ nước thoáng chốc bị ánh sáng lấp lánh bao phủ, hòa với mây mù đang bốc lên, có gió thổi, sấm rền, sau đó có từng trận rồng gầm.

Khí thế lớn như thế xác thực là kinh người. Ba người nhìn nhau rồi muốn lui về phía sau tránh đi, lại không khỏi đều trợn to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.