Vô Tiên

Chương 838: Chương 838: Sơn thủy vô tình (1)




Hai hàng lông mày của Lâm Nhất khóa chặt lại với nhau, không nói thêm một lời. Thấy thế, Lan Kỳ Nhi lại nói thêm:

- Kết quả của người thanh niên này sẽ thế nào, thực sự làm người ta khó có thể dự liệu được. Đơn giản là hắn quá mức nhỏ yếu, đối mặt với nhiều nghi vấn, hắn sẽ vô cùng khó xử.

Chậm rãi đứng dậy, Lan Kỳ Nhi không nói thêm gì nữa mà ngắm nhìn núi xa, để lại cho Lâm Nhất một bóng lưng cô độc.

Nỗi lòng khó nhịn, Lâm Nhất thở dài một hơi, vẫn cảm thấy bị đè nén dị thường. Ở trong địa huyệt, lúc Lan Kỳ Nhi thi triển Huyền Thiên thuẫn, hắn đã có suy đoán của mình, trong thần sắc có một tia mịt mờ không rõ, lúc này mới nhận ra vài phần khác thường.

Vẫn chờ đợi Lan Kỳ Nhi hỏi chuyện này, Lâm Nhất cũng nhờ đó mà biết được lai lịch của Huyền Nguyên tổ sư. Nhưng vẻ buồn rầu của đối phương cùng với trong giọng nói ám chỉ, rõ ràng là vì suy nghĩ cho Lâm Nhất hắn, cảnh này khiến hắn cảm thấy bất an.

Phải biết rằng, từ Luyện Khí tới Nguyên Anh hậu kỳ, “Huyền Thiên tâm pháp” trên người mình chính là một bộ công pháp hoàn chỉnh, còn Huyền Nguyên tổ sư lại là người tới từ Đại Hạ, tất cả chuyện này đều ăn khớp với lời nói của Lan Kỳ Nhi. Nhưng có ai có thể ngờ tới, chuyện này lại có liên quan tới việc công pháp của Huyền Thiên môn bị lưu lạc, cũng là chỗ sầu lo của Lan Kỳ Nhi. Nếu việc này là thật, với tính tình cùng cách đối nhân xử thế của Lâm Nhất, trưởng bối của Huyền Thiên môn tới cửa đòi lại, hắn chưa chắc sẽ trả lại công pháp. Nhưng nếu Lan Kỳ Nhi mở miệng nhờ vả, hắn lại không thể từ chối được.

Nhưng nếu chuyện này thực sự đơn giản như vậy, Lan Kỳ Nhi cơ trí như thế làm sao lại nói ra mấy câu nói mới rồi chứ!

Đúng vậy! Mình chẳng qua là một tu sĩ ngoại lai, tu tập lại là công pháp lưu lạc của Huyền Thiên môn, các trưởng bối của Huyền Thiên môn nếu biết được việc này còn cho phép mình nhiều lời sao? Huyền Nguyên tổ sư đã có hành trình khi sư diệt tổ, kết quả của mình có thể đoán trước được! Cho dù hai tay dâng công pháp lên thì có thể thế nào chứ? Nếu như Tứ Tượng kỳ và Kim Long kiếm cũng là vật phẩm tùy thân của Huyền Thiên thượng nhân, người ta cũng muốn đòi lại. Tứ Tượng kỳ thì còn may, Kim Long kiếm thì nên trả thế nào? Mình hoàn toàn không thể nói rõ ràng ra được!

Còn nàng sớm đã dự liệu được phiền phức sau này của mình, cũng vì vậy mà cảm thấy lo lắng! Rồi mới giả vờ như không biết chuyện này, rồi lại lo lắng khi chân tướng bại lộ, cố nhiên mới có câu nói mới vừa rồi – Lúc ngươi không thành tiên môn, khó khăn tung hoành trong Đại Hạ, ba cái long trâm sẽ hợp lại làm một!

Đây là lời hứa ngầm trong lòng, cũng là một nỗi mong ước bất đắc dĩ.

- Cùng nhau đi đi, Lâm Nhất ta chật vật đến bây giờ, đã qua vài lần sinh tử, vô số kiếp nạn. Họa phúc nay mai vẫn luôn rình rập, ta vẫn là ta!

Nói rồi, Lâm Nhất chuyển người đi tới bên cạnh Lan Kỳ Nhi, dõi mắt nhìn phía xa, tầm mắt tự nhiên bình tĩnh.

- Ồ?

Lan Kỳ Nhi xoay người lại, nhìn thấy người bên cạnh chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khóe môi treo một nụ cười không kiềm chế được. Giữa hai chân mày có thêm mấy phần bàng quan. Nàng hơi hơi kinh ngạc, ánh mắt như trước nhưng sinh thêm vẻ tán thưởng. Vốn cho là hắn sẽ vì thế mà lo lắng, không ngờ đảo mắt lại là dáng vẻ không buồn không lo như vậy.

- Họa phúc nay mai không biết trước được, núi vẫn là núi, nước vẫn là nước! Tất cả không thay đổi chỉ vì một suy nghĩ, cô, cũng là cô!

Lâm Nhất trở lại hiện thực, tâm tình buồn bực của Lan Kỳ Nhi cũng được hóa giải đi nhiều. Nàng nhẹ nhàng kéo cánh tay của đối phương, nói:

- Chỉ ở đây lo chữa thương, đảo mắt đã qua một tháng rồi, vẫn chưa được đi xung quanh lần nào.

Trong thung lũng từ từ mọc lên một chùm mây xanh chở hai người chậm rãi phi hành. Lan Kỳ Nhi dựa vào Lâm Nhất mà ngồi, kể chuyện đồng thú khi còn tấm bé, làm đối phương nở nụ cười. Hắn nhớ tới đạo quan ở Tiên Nhân đỉnh cùng tiểu đạo sĩ kia, nàng cũng không cho phép hắn há mồm, chỉ là không ngừng nói tất cả chuyện của mình từ trước đến giờ.

Một chùm mây xanh đủ cho hai người ấm áp, từ một phía của thung lũng chậm rãi bay tới những chỗ khác. Khi còn bé đi khắp núi hái hoa dại ngửi mùi thơm, hình ảnh cây già ở cửa thôn lòa xòa tán xanh, còn cả nụ cười hiền hòa của cha mẹ là chuyện Lan Kỳ Nhi kể lại nhiều lần. Cuộc đời của một tu sĩ, nàng không nói chữ nào. Tất cả chuyện trong phàm tục, chuyện cũ thời còn nhỏ mới là hồi ức đẹp nhất của cuộc đời nàng.

Lâm Nhất ngồi yên lặng, cảm nhận được bên người truyền tới tiếng cười nói, tiếng khóc. Trong ba ngày, hắn không nói một lời nào, chỉ lấy nụ cười ấm áp để đáp lại.

Phần cuối của thung lũng cuồn cuộn mây mù. Lan Kỳ Nhi xoay người lại, đối mặt với Hóa Long trì trống vắng, nàng mang theo vẻ mặt luyến tiếc, nhẹ giọng nói:

- Ngày sau, huynh nói chuyện, ta nghe.

Chỗ này rất giống một cái hồ nước khô khốc, trong hố sâu to khoảng mười trượng chỉ có gạch đá vỡ tạp nham. Bốn cái bàn long thạch trụ lớn cắm ở bốn phía thể hiện rằng nơi này từng là một nơi bất phàm.

Ở gần hồ nước là một nơi phế tích có thân ảnh của ba tu sĩ một nam một nữ, chính là Ngọc Lạc Y, Thu Thái Doanh và Mộc Thiên Viễn. Thần sắc của ba người đang bối rối, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh.

- Nơi này chẳng lẽ chính là địa giới của Huyền Thiên cảnh?

Có lẽ là một đường chạy trốn không có cơ hội thở dốc, nhìn thấy bốn phía không người, Thu Thái Doanh dừng bước, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu tan, nhìn bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.