Nhìn nhau, hai người thầm hiểu. Mấy pháp trận lóe lên ánh sáng rồi chậm rãi trồng vào trâm gài tóc long thủ. Lan Kỳ Nhi bỗng nhiên bắn một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay ra, lần nữa ngưng mắt nhìn Lâm Nhất.
Trong lòng ấm áp, Lâm Nhất không lưỡng lự mà bấm tay bắn tinh huyết ra. Hai giọt tinh huyết trong nháy mắt đã dung hợp lại với nhau, lại đột nhiên dung nhập vào trong ba cái trâm gài tóc.
Mắt Lan Kỳ Nhi chứa nụ cười thâm tình, tiếp theo, ngón tay ngọc lại tự nhiên điểm nhanh, hai chữ nhỏ “Truy phong” đầy ý nghĩa chia ra làm ba, điêu khắc trên trâm gài tóc. Nàng nhẹ thở da một hơi, nói:
- Thu!
Tam muội chân hỏa lập tức quay lại cơ thể Lâm Nhất, tia sáng chói mắt lóe lên rồi biến mất, ba cái trâm gài tóc long thủ trắng muốt như ngọc lẳng lặng treo trước mặt hai người.
- Truy hồn dĩ vãng, truy phong diệc nhiên! Trâm này tên là “Truy Phong”.
Nói rồi, Lan Kỳ Nhi điểm ngón tay một cái, chỉ thấy ba cái trâm gài tóc bỗng nhiên biến thành một, lại đột ngột biến mất tại chỗ. Tiếp đó, tiếng gió gào thét xuyên qua thạch đình, chỉ trong một chớp mắt, trên mặt hồ Hóa Long trì xuất hiện ba con giao long màu ngân bạch dài hơn một trượng bước trên mây ngồi trong gió, dị thường hung hãn. Còn trong nháy mắt, gió thổi mây tan, giao long mất dạng, chỉ còn ba cái trâm gài tóc long thủ từ từ bay tới, lần nữa trở về thạch đình.
Lâm Nhất không biết nên nói như thế nào, chỉ có vẻ mặt khen ngợi không nói thêm lời nào nữa. Lan Kỳ Nhi nhìn thật sâu người trước mặt, trong thần sắc nhiều thêm vài phần ngượng ngùng. Nàng khẽ kêu một cái, vuốt tay xuống, giọng nói có chút chần chừ:
- Trâm gài tóc Truy Phong này, có thể tặng cho ta một cái được không?
- Đương nhiên!
Chưa cần suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời.
Lan Kỳ Nhi ngẩng đầu lên, không ngờ hai gò má lại ửng đỏ, đôi mắt sáng đầy màu sắc. Nàng có chút thất thần, sau một lúc lâu mới đưa ngón tay ra làm hai cái trâm gài tóc hợp lại thành một, cắm lên búi tóc cho Lâm Nhất. Còn lại một cái thì nàng nhẹ nhàng cầm trong bàn tay.
- Trâm này luyện chế thành từ tinh huyết của ta và ngươi, cho dù cách nghìn dặm, vạn dặm vẫn có một tia thần hồn liên kết với nhau, cũng sẽ không mất dấu của nhau! Ngày sau, nếu ngươi không thành tiên môn, khó khăn tung hoành trong Đại Hạ thì ba cái long trâm sẽ hợp lại làm một. Ngươi...?
Nói tới đây, Lan Kỳ Nhi thâm tình liếc nhìn.
Lâm Nhất lặng lẽ, sau một hồi lâu mới khe khẽ thở dài. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, chậm rãi nói:
- ... Chuyện cô lo lắng là lai lịch của ta, hoặc có lẽ là lai lịch của công pháp ta dùng! Nếu cô hỏi ta, ta tất sẽ nói rõ sự thực.
Như mới được buông bỏ một tâm tự, thần sắc của Lan Kỳ Nhi thư thái, chỉ là trong con ngươi có thêm mấy phần buồn lo vô vớ. Nàng đã hết thẹn thùng, khẽ gật đầu một cái, nói:
- Nếu như ta biết được lai lịch của ngươi, ta nên đối mặt với sư phụ thế nào? Phải làm thế nào đối mặt với sư môn?
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Nhất nghi hoặc, Lan Kỳ Nhi nói tiếp:
- Công pháp Huyền Thiên môn không truyền ra bên ngoài, không phải đệ tử tinh anh nội môn thì không truyền, có người phản bội sư môn, giết không tha! Cố nhiên, nếu như ngươi hiểu được hoặc là tập luyện được công pháp của Huyền Thiên môn ta, kết quả có thể tưởng tượng được! Trừ chuyện đó ra, có liên quan tới bí tân của sư môn, trên dưới đều giữ kín như bưng, ta không phải hoàn toàn không biết gì. Nghìn năm nay rồi, vô số môn nhân tra xét chung quanh để tìm kiếm, tìm kiếm công pháp của Huyền Thiên môn từng bị lưu lạc.
Lâm Nhất nhíu mày, vẻ mặt ngẫm nghĩ. Lan Kỳ Nhi nhìn hắn một cái, không khỏi trầm xuống trong lòng, nói tiếp:
- Bởi vì công pháp của sư môn ta không được đầy đủ, chỉ có thể tu hành tới Kim Đan hậu kỳ. Có tiền bối may mắn tu thành Nguyên Anh, sau đó cũng bởi vì không có công pháp phía sau nên khiến tu vi dừng bước không tiến lên được...
Nghe vậy, Lâm Nhất không khỏi lên tiếng hỏi:
- Công pháp của Huyền Thiên môn tại sao lại bị lưu lạc? Do người phương nào làm lạc mất thế?
Trong thần sắc có chút giãy dụa, sau khi trù trừ, Lan Kỳ Nhi nói:
- Tục truyền, công pháp của Huyền Thiên môn có liên quan tới Huyền Thiên tiên cảnh này. Năm đó, sau khi tổ sư có được bộ công pháp kia thì tu vi thông thiên, ngạo thị vũ nội. Có lẽ vì anh hùng tịch mịch, hoặc có lẽ là vì một vài bí ẩn trong Huyền Thiên tiên cảnh không muốn cho người khác biết được, hắn nhiều lần viễn phó hải ngoại, cuối cùng cũng có thu hoạch, lại gặp phải đối thủ càng cường đại hơn, phải chịu bị thương nặng mà quay về. Đệ tử trong môn phái được biết tổ sư gặp nạn liền tìm xung quanh nhưng lại không thu hoạch được gì. Sau đó có tin dữ truyền tới, nói là tổ sư lâm nạn, vật tùy thân đều đã bị một đệ tử trong môn đoạt được, mà tên đệ tử này cũng đã mất tăm mất tích. Cứ như vậy, công pháp tiếp sau của Huyền Thiên môn cũng biến mất theo tổ sư và tên đệ tử kia, không biết tung tích nữa.
Nói tới đây, Lan Kỳ Nhi chậm lại, không khỏi lo lắng nhìn Lâm Nhất, nói:
- Sau nghìn năm, nếu như một tu sĩ tới từ hải ngoại, một thanh niên mới gia nhập vào Chính Dương tông không lâu, hắn lại tu luyện công pháp của Huyền Thiên môn... thử nghĩ mà xem, chuyện này đối với trên dưới Huyền Thiên môn vẫn luôn canh cánh trong lòng sẽ giống như sấm sét đánh thẳng vào đầu. Ai lại sẽ không vì đó mà lo lắng chứ?