- Hừ! Lúc này còn muốn chạy thì đã muộn rồi!
Lão giả khinh thường hừ một tiếng, dẫn thủ hạ đuổi theo.
Yến Khởi không biết sự sống chết của Lâm Nhất, không biết lai lịch và sự nông sâu của Ma Sát môn, lại càng không biết nguyên do đối phương muốn giết mình và Đông Phương Sóc. Mà hắn lại biết rõ rằng, dưới sự vây công của ba tu sĩ Nguyên Anh, chắc chắn sẽ là kết cục thân tử đạo tiêu. Cho nên hắn chỉ có nước cướp đường mà chạy. Mà chưa chạy được mấy trăm dặm, hai người liền bị ba tu sĩ Nguyên Anh đuổi kịp và bao vây.
Độn pháp của đối phương rất kinh người, Yến Khởi tự biết khó có thể đào thoát, đành phải ở lại cản phía sau. Mà chỉ trì hoãn một thoáng, Đông Phương Sóc lại bị bốn đệ tử Kim Đan của Ma Sát môn chặn đường.
Trong lúc vô ý lâm vào hoàn cảnh này, Yến Khởi thở dài bất lực. Sau khi nhiều lần trải qua ngàn vạn khổ cực, mới đến được Cửu Châu trong lời đồn. Mà tới chưa được nửa năm, liền liên tục không được như ý, trước mắt lại mạc danh kỳ diệu rơi vào trong vòng vây, khiến lòng người lạnh giá! Kế hoạch lớn chưa triển khai, tiên đạo chưa thành, lại cứ như vậy chết đi, thật sự khiến người ta không cam lòng! Lâm Nhất có thể đánh ra danh đầu lớn như vậy, vì sao mình lại kém cỏi đến thế? Nhớ năm đó, Yến mỗ chính là là đệ nhất nhân của Đại Hạ tiên môn.
Trong nhất thời, Yến Khởi nổi cuồng tính. Hắn há miệng phun ra một phương đỉnh xích mang chớp động, lập tức chặn lại thế công của lão già đó, trong lúc gấp gáp, hắn lại tế ra hai thanh phi kiếm phân biệt công về phía hai đối thủ còn lại.
Cùng lúc đó, Đông Phương Sóc đang ở vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Trong bốn người đối phương có hai vị cao thủ Kim Đan hậu kỳ, khiến hắn căn bản không thể chống đỡ nổi. Mà Yến Khởi lấy một địch ba chỉ sợ bản thân còn khó bảo toàn, giờ phải làm thế nào đây! Sư phụ à! Đệ tử chính là vì tìm ngài mà đến. Hiện giờ còn chưa nhìn thấy mặt của lão nhân gia ngài liền chết ở chốn tha hương một cách không minh bạch như vậy.
Nghĩ đến đây, trên tay Đông Phương Sóc đột nhiên xuất hiện một chiếc ngọc giản. Hắn cắn chặt răng, một hơi tế ra mấy thanh phi kiếm tấn công đối phương, thừa cơ ném vật trong tay lên không trung. Thấy đạo lưu quang đó đột nhiên đi xa, hắn mặc niệm không ngừng. Sống chết trước mắt, kêu trời trời không dạ, kêu đất đất không thưa, chỉ có cầu sư phụ hiển linh thôi! Nếu không muốn nhìn đệ tử chết, lão nhân gia ngài mau mau hiện thân đi.
Đúng vào lúc này, ngoài mấy trăm trượng đột nhiên truyền đến một tiếng ầm. Lúc Yến Khởi đang quấn lấy hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đó, bị lão già đó tránh qua bảo định đánh lén đắc thủ. Quần áo hắn rách bươm, miệng phun máu tươi, lảo đảo sắp ngã trong không trung.
Đông Phương Sóc chú ý nhìn lại, không nhịn được mà đại kinh thất sắc. Mà lúc hắn không tập trung, một mũi nhọn đã bắn tới trước người. Né không kịp, phi kiếm sắc bén đó đã đánh nát giáp mềm hộ thân của hắn, trong nháy mắt xuyên qua vai.
- A!
Đông Phương Sóc kêu thảm một tiếng. Ai ngờ nhà dột còn gặp đêm mưa, đùi hắn lai bị phi kiếm xuyên thủng. Lần này hắn ngay cả cơ hội kêu cũng không có, liền cắm đầu ngã xuống. Mà bốn tu sĩ Kim Đan đó vẫn đuổi theo không tha, nhất định phải giết cho thống khoái.
Mắt thấy Đông Phương Sóc sắp bị loạn kiếm phanh thây, lại được Yến Khởi chạy vội tới đỡ lấy, tiếp theo liền hạ xuống trước một vách đá. Mà bảy người của Ma Sát môn lại kéo tới, pháp bảo các màu phô thiên cái địa ập xuống.
Chưa đứng vững, Yến Khởi há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vội vàng bỏ Đông Phương Sóc xuống, nói:
- Lão phu. . . Lão phu chỉ có thể cứu ngươi một lần cuối cùng thôi.
Hắn còn chưa kịp thở, hai tay đã vung nhanh, linh lực trên người ùn ùn trào ra. trong nháy mắt, phương đỉnh đó hóa thành to mấy trượng, đột nhiên chắn trước vách đá.
Ầm ầm ầm. Tiếng nổ liên tiếp vang lên, bảy người của Ma Sát môn không ngừng cường công về phía phương đỉnh. Yến Khởi ngạo nghễ đứng đó, trong hai mắt chớp động một tia cuồng ý. Linh lực chưa hết, Chính Dương đỉnh không rơi.
Đông Phương Sóc gian nan ngồi dậy, cả người đã đẫm máu. Hắn vất vả bỏ mấy viên đan dược vào miệng, phát hiện mình nhất thời chưa chết được, lúc này mới bất an quan sát tình hình trước mắt. Chính Dương đỉnh của Chính Dương tông quả nhiên không phải tầm thường! Cái đỉnh ba, bốn trượng đó rất nặng mà kiên cố, đủ để chống được sự bắn phá của đối thủ. Chỉ là Yến sư bá thương thế không nhẹ, cứ liều mạng như vậy, liệu có thể chống được tới khi nào.
Không tới một lúc, ba vị tu sĩ Nguyên Anh của Ma Sát môn liền nhìn ra manh mối. Uy lực của phương đỉnh đó không tầm thường, lại không thoát khỏi liên quan tới sự gia trì của pháp lực, cho dù mượn dùng địa lợi, vẫn khó có thể giữ lâu. So đấu tu vi? Chỉ là tự tìm đường chết mà thôi! Ba người hắn quát lui bốn vị đệ tử Kim Đan rồi toàn lực thi triển thủ đoạn.
Sau một canh giờ, Yến Khởi sắc mặt tái nhợt, cả người run run, cảm thấy sức lực không đủ. Từ lúc chào đời tới bây giờ, đây là lần đầu lực chiến ba vị cao thủ Nguyên Anh, có thể nói là dù bại vẫn vinh! Có điều, chết kiểu hi lý hồ đồ thế này, thật sự là quá uất ức!
Lại nửa canh giờ trôi qua, Chính Dương đỉnh chỉ còn một hai trượng, cố gắng bảo vệ chu toàn cho hai người. Rơi vào đường cùng, Yến Khởi lại phun ra một ngụm tinh huyết, cố gắng duy trì phòng ngự cuối cùng. Ngoài mấy chục trượng, ba tu sĩ Nguyên Anh của Ma Sát môn thế công càng mãnh liệt hơn.
Người lắc lư, Yến Khởi cố gắng để không ngã. Thấy hào quang trên Chính Dương đỉnh yếu dần, hắn không nhịn được thở dài một tiếng nói:
- Tiểu tử, ta không nên dẫn ngươi tới đây.
Thấy hắn như vậy, Đông Phương Sóc ở bên cạnh thần sắc buồn bã. Yến sư bá Tâm cao khí ngạo mà có bộ dạng thế này, chứng tỏ đã sắp không gắng gượng được nữa rồi.
Đông Phương Sóc nhìn về phía xa xa, mang theo nụ cười chua chát nói:
- Vô Định hải lúc đến hung hiểm khó lường, nếu không phải sư bá một đường chiếu cố, đệ tử sớm đã cho vô số lần rồi! Ta có tu vi của gia sư năm đó, lại không có bản sự của hắn! Lần này có thể theo lão nhân gia hắn tới đây một chuyến, cũng không uổng!
Đông Phương Sóc thản nhiên như vậy khiến Yến Khởi thầm thấy áy náy! Hắn dẫn đối phương tới Cửu Châu, không phải là không có tư tâm. Mà trên đường xuất thủ cứu giúp lại xuất phát từ bản ý của hắn. Sư điệt này không chỉ là đồ đệ của người đó, còn là đệ tử Chính Dương tông, là hậu nhân của Đông Phương sư huynh!
- Nếu sư phụ ở Cửu Châu, nhất định sẽ tới.
Đông Phương Sóc bất lực nhìn về phương xa, không nhịn được lại nói một câu.
Yến Khởi thầm lắc đầu, im lặng không nói gì. Từng có lúc, phải gắn sinh tử vào một người tung tích không rõ, một tiểu bối ngày xưa. Ngực tưng tức, miệng hắn trào máu, vẻ mặt hoảng hốt. Chính Dương đỉnh hào quang ảm đạm, dần dần thu nhỏ lại còn một trượng.
- Sư phụ!
Tiếng nói như nói mê của Đông Phương Sóc truyền đến, Yến Khởi hồn nhiên không phát giác. Hắn cười thảm tiếng, mệt mỏi buông hai tay xuống. Pháp lực khó có thể duy trì, Chính Dương đỉnh Bùm một tiếng rơi xuống đất, trong nháy mắt hóa thành chỉ bằng cỡ nắm đấm chậm rãi bay trở về. Gánh nặng trong lòng hắn được giải khai, thở dài buồn bã. Thở dài. Thúy Nhi, vi phu giờ theo ngươi đây, chờ ta.
Có điều vào khoảnh khắc, Yến Khởi bỗng nhiên ngẩn ra. Thu hồi Chính Dương đỉnh rồi mà không thấy có pháp bảo công tới. Như vậy...