Vào thời tiết đầu đông cuối thu này, dãy núi ở tây bắc Hạ Châu này vẫn bao phủ trong cây cỏ xanh um tươi tốt, cảnh sắc vẫn như mùa hè. Mà trước một vách đá cách chính nam Thanh U cốc bảy tám trăm dặm, lại dày đặc hàn ý.
Yến Khởi sắc mặt ửng đỏ, hai mắt ngơ ngẩn; Đông Phương Sóc sắc mặt tái nhợt, miệng há to ngồi ngây ngốc tại chỗ. Đối diện hai người mấy chục trượng, nhóm tu sĩ của Ma Sát môn cũng đứng đực tại chỗ, ai nấy không biết phải làm sao.
Hai bên địch ta thắng bại đã phân, vào vào chớp mắt Chính Dương đỉnh rơi xuống, một đạo kiếm quang đột nhiên phá không mà đến, lão giả Ma Sát môn không kịp phòng bị chặt đứt ngang người! Ngay sau đó, một bóng người màu xám tay cầm kim kiếm bỗng nhiên xuất hiện. Tóc đen hỗn độn tung bay, lông mày xếch ngược vì tức giận, hai mắt đầy sát ý, cả người tỏa ra uy thế ngập trời.
- Sư phụ...Là... Lão nhân gia ngài hiển linh....
Đông Phương Sóc kinh hỉ đan xen, khó có thể kìm nén.
Yến Khởi thở phào, chân không khỏi mềm nhũn, từ từ ngã ngồi xuống đất, vẫn nhìn chằm chằm người trẻ tuổi kia với vẻ không thể tin nổi. Hắn... Không ngờ thật sự là hắn...
Bùm một tiếng, xác chết hai đoạn rơi xuống đất, máu đen lan tràn. Động tĩnh không lớn này thoáng chốc đã khiến sáu còn lại của Ma Sát môn bừng tỉnh. Bốn đệ tử Kim Đan nơm nớp lo sợ, hai tu sĩ Nguyên Anh thì cố gắng trấn định, quát lên:
- Lớn mật! Dám giết đường chủ nhà ta, tội không thể tha! Còn không mau xưng tên họ.
Người trẻ tuổi căn bản chẳng buồn để ý đến hai tu sĩ Nguyên Anh đó, mà quay sang Yến Khởi và Đông Phương Sóc, thân hình khẽ động nhẹ nhàng bay tới. Đến gần hai người, hắn giơ tay lên lấy ra mấy bình đan, chậm rãi nói:
- Yến tông chủ, Đông Phương, một đường vất vả rồi.
Niệm mấy trăm lần, người muốn đợi đột nhiên xuất hiện, Đông Phương Sóc ngược lại thành ngỡ ngàng lúng túng. Nhìn khuôn mặt quen thuộc và ánh mắt thân thiết đó, hắn không nhịn được nhếch miệng cười cười, nói:
- Sư phụ... Sư phụ... Ngài...
Hắn đã là một người mấy trăm tuổi, là một tu sĩ đã trải qua hồng trần, không ngờ vào lúc này lại cảm xúc kích động, khó có thể cất thành lời.
Yến Khởi cố gắng ngồi thẳng người dậy, hơi gật đầu. Sau đó, hắn lại mệt mỏi thở dài:
- Không ngờ... người đến thật sự là Lâm Nhất... Lâm đạo hữu...
Thấy tình hình của hai người bọn họ, đối phương thở hắt ra một hơi, lặng lẽ lắc đầu, thầm hô may mắn!
Người đến chính là Lâm Nhất, trong lúc nguy cấp chạy tới đây, đúng là may mắn! Khi hắn ở trên Tịch đảo hải ngoại nhìn thấy Truyền Âm phù, liền kinh ngạc không thôi. Truyền Âm phù đó chứa ấn ký thần thức của mình, cũng tự hủy trong nháy mắt, chỉ truyền đến một câu ngắn gọn: Sư phụ, cứu mạng, Thanh U cốc...
Đó không ngờ là tiếng kêu cứu của Đông Phương Sóc! Tên đệ tử hai trăm năm không gặp kia, không ngờ đã tới Cửu Châu? Hắn gặp bất trắc ở Thanh U cốc, là cớ làm sao?
Cứu người như cứu hoả! Khoảnh khắc đó, Lâm Nhất không dám trì hoãn, vội vàng từ một truyền tống trận lao tới một truyền tống trận khác, lại thi triển Phá Không Độn một đường chạy như điên. Dù vậy, hắn vẫn mất một nửa canh giờ, mới từ hải đảo ngoài hai trăm vạn dặm tìm đến Thanh U cốc, cũng vào lúc chỉ mành treo chuông giết người cứu người...
Đông Phương Sóc và Yến Khởi còn muốn nói tiếp, Lâm Nhất đã vươn tay ra ngăn lại. Hắn ra hiệu cho đối phương ăn đan dược vào, trước tiên xử lý thương thế đi đã. Mà hắn thì sắc mặt lại biến thành lạnh lẽo, trong mắt lãnh mang lấp lánh. Hai người Trước mắt, một người đẫm máu, một người hao hết tu vi, mặc dù không đáng ngại tới tính mạng, nhưng thương thế lại không nhẹ, có thể thấy được tình hình chiến đấu trước đó thảm thiết thế nào! Là ai lại hạ sát thủ với hai tu sĩ ngoại lai? Thanh U cốc tên lặng an bình từ khi nào trở thành một nơi hiểm địa như vậy?
Thấy Lâm Nhất sắc mặt khác thường, Yến Khởi và Đông Phương Sóc chẳng buồn nghĩ nhiều, vội vàng ăn đan dược rồi âm thầm điều tức. Kiếp nạn chưa qua, khiến người ta không dám lơ là.
Đúng vào lúc này, Lâm Nhất bỗng nhiên đứng thẳng dậy, quát lớn:
- Đứng lại cho ta!
Nghe tiếng, Yến Khởi ngẩn ra. Hai tu sĩ Nguyên Anh của Ma Sát môn vừa muốn ly khai, bị một tiếng quát to mà ngừng lại. Lâm đạo hữu đây là làm gì thế? Mới rồi giết người là nhờ đánh lén, nếu đã uy hiếp được địch thủ, đừng ngại thấy tốt thì dừng! Có thể thoát đã là một chuyện may mắn rồi, sao cứ phải đối địch với một tiên môn!
Đông Phương Sóc mặc dù nhìn ra sự tức giận của Lâm Nhất, lại không rõ đầu đuôi. Hai trăm năm không gặp, sư phụ vẫn là hình dáng xưa, lại càng thần thái phi phàm.
Ngoài mấy chục trượng, hai tu sĩ Nguyên Anh của Ma Sát môn vừa thẹn vừa giận. Đường chủ bị giết, hai người họ thực tại rất sợ hãi. Vốn định chất vấn một phen rồi tính toán tiếp, ai ngờ người ta căn bản không thèm để ý.
Có điều, khi mơ hồ nghe thấy tên của một người, hai Nguyên Anh Nguyên Anh của Ma Sát môn thầm cảm thấy không ổn! Người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này không chỉ tu vi sâu không lường được, cho dù là tướng mạo và quần áo cũng đều tương tự với Lâm Nhất trong truyền thuyết kia. Nếu thật sự là vậy thì nên đúng lúc bẩm báo cho sơn môn, trước mắt đành phải tạm tránh nhất thời, cũng không ngờ đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước, còn không cho mình đi.
Không nén được, người hơn lớn tuổi hơn trong hai tu sĩ Nguyên Anh quát lên:
- Chớ có làm càn! Bất kể ngươi là ai, giết đường chủ của Ma Sát môn ta chính là là gâu ra đại phiền toái rồi.
Lâm Nhất quay người sang, rất kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng.
Ma Sát môn! Không ngờ là Ma Sát môn! Chẳng trách ở Thanh U cốc không thấy bóng dáng của Lâm Giang Tiên, chẳng trách Yến Khởi và Đông Phương Sóc thiếu chút nữa thì mất cả tính mạng, thì ra là thế, thì ra là thế. . .
Hai mắt hắn lóe huyết quang, Lâm Nhất đột nhiên biến mất. Chớp mắt sau, một đạo kim quang phá không mà ra, người vừa lên tiếng căn bản không kịp né tránh, ngay cả Nguyên Anh cũng bị một kiếm chém thành hai nửa, huyết nhục bay tứ tung.
Thấy tình hình này, tên còn lại sợ tới mức muốn chạy trốn, lại đột nhiên khựng lại. Bụng hắn bị xuyên thủng, không ngờ bị người tóm lấy Nguyên Anh. Trong cơn kinh ngạc, hắn chỉ cảm thấy trên gáy có một bàn tay sắt đang nắm, trong nháy mắt bóng tối đổ ụp xuống.