Vô Tiên

Chương 1619: Chương 1619: Tự cầu nhiều phúc (2)




Sau một thoáng, Lâm Nhất buông tay, tu sĩ đã chết đó rầm một tiếng ngã xuống đất. Mà hắn thì nhẹ nhàng đứng đó, khí thế khiếp người. Dưới sư hồn, tất cả đều rõ ràng!

Trời làm thì có mưa, người làm thì có họa! Ma Sát môn, Ly Anh, tự cầu nhiều phúc đi!

Ba tiền bối lúc đến giờ đã chiết hết, bốn đệ tử Kim Đan sợ tới mức không biết phải làm sao. Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống đất, mặt không biểu tình nói:

- Trong một canh giờ, người cả gan ở lại Thanh U cốc không đi, chết!

Đối phương như được đại xá, quay đầu bỏ chạy. Hắn bước về phía Yến Khởi và Đông Phương Sóc, thuận tay nhặt túi Càn Khôn và pháp bảo trên mặt đất lên.

- Lúc này không phải lúc nói chuyện.

Lâm Nhất ra hiệu cho hai người đang thần sắc kích động, giơ tay lên ném túi Càn Khôn và pháp bảo tới, lại nói:

- Yến tông chủ, vật này coi như là để an ủi!

Hắn đưa mấy thứ này cho Yến Khởi, rõ ràng là có ý đáp tạ! Nếu không phải cao thủ này liều chết bảo vệ, đệ tử Đông Phương Sóc của hắn chắc đã mất mạng rồi!

Nhìn Lâm Nhất quen thuộc mà xa lạ, trong lòng Yến Khởi nhấp nhô lên xuống. Người thanh niên này trong một cái phất tay liền liền trảm sát ba tu sĩ Nguyên Anh, khiến người ta phải kinh thán! Tướng mạo quần áo của hắn dù không thay đổi, nhưng lại không còn là tiểu bối của Chính Dương tông năm đó nữa, mà là một vị cao thủ thâm sâu khó lương.

Vật tùy thân của ba tu sĩ Nguyên Anh, há là bình thường! Yến Khởi tự thị tâm cao khí ngạo, lại nhất thời không thể cự tuyệt. Lâm Nhất căn bản không để những bảo vật này vào mắt, mà ở bên cạnh bày ra hai tòa tụ linh trận pháp, sau đó đặt một tầng linh thạch thật dày, phân phó:

- Yến tông chủ, Đông Phương, hai người các ngươi mượn cái này để thổ nạp chữa thương đi!

Việc đã đến nước này, tất cả hư ngôn đều là thừa thãi. Sau khi Yến Khởi thu hồi túi Càn Khôn và pháp bảo, liền đi vào trận pháp khoanh chân tĩnh tọa.

Đông Phương Sóc chưa động thân thì đã bị Lâm Nhất trực tiếp lôi vào trong trận pháp. Hắn trong lòng ấm áp, lập tức thành thành thật thật thổ nạp điều tức. Chân mình bị thương hoạt động không tiện, sư phụ đúng là quan tâm tinh tế!

Lâm Nhất cũng ngồi xuống bên cạnh, trên tay có thêm hai khối linh thạch thượng phẩm. Liên tiếp thi triển Phá Không Độn pháp, rất tiêu hao thể lực, vẫn phải nghỉ ngơi một phen. Mà tất cả cũng chưa chấm dứt.

Nửa ngày sau, Yến Khởi và Đông Phương Sóc mở mắt trong trận pháp. Mượn dùng linh khí nồng đậm cùng với đan dược tốt nhất, thương thế của hai người đã có chuyển biến tốt. Lúc này đã là lúc bóng đêm hàng lâm, trên trời đột nhiên có năm phi chu hạ xuống, từ trong hơn ba mươi bóng người chạy ra.

Yến Khởi và Đông Phương Sóc đều cả kinh! Người Ma Sát môn tìm rồi à? Hai người vội vàng nhìn về phía Lâm Nhất, thấy đối phương vẫn bình tĩnh độc tọa, thờ ơ với tình hình trên trời.

Trong nháy mắt, hơn ba mươi tu sĩ khí thế hùng hổ hạ xuống. Hai tu sĩ Nguyên Anh trong đó trực tiếp chạy tới trước mặt Lâm Nhất, đều cúi người hành lễ; các tu sĩ Kim Đan còn lại cũng coi như không thấy vết máu trên đất, lại lộ vẻ mặt hung ác với Yến Khởi và Đông Phương Sóc.

- Lâm sư huynh! Lâm trưởng lão! Hai huynh đệ ta cũng không dám trì hoãn, đây là. . . Hai vị này là...

Trên đường đi chạy như điên, đám người Thiên Chấn môn cuối cùng cũng chạy tới khe núi này. Tử thi trên mặt đất vẫn còn, Lâm Nhất thì sắc mặt bất thiện, Thiết Thất và Hồ lão đại không khỏi lo sợ bất an.

- Lắm lời!

Lâm Nhất cũng chẳng hiền từ với hai người đang không ngừng lấy lòng, ngược lại ra lệnh:

- Đệ tử Ma Sát môn chiếm đoạt Thanh U cốc, đã cảnh cáo rồi vẫn không chịu rời đi, Hồ tử dẫn người đi đoạt lại, không cần thủ hạ lưu tình! Thiết Thất dẫn người tới Lam thành tìm Lam Đạo Huyền và Lam Nhược Phong, hai cha con hắn có lẽ biết được tung tích của huynh trưởng Lâm Giang Tiên của ta!

- Tuân mệnh!

Hồ lão đại ứng tiếng đầu tiên, xoay người hò hét:

- Các huynh đệ, theo lão tử đi giết người, chớ buông tha cho một đệ tử nào của Ma Sát môn.

Hơn ba mươi bóng người từ dưới đất bay lên, hùng hổ lao về phía Thanh U cốc. Thiết Thất thì không có động tĩnh lớn như vậy, sau khi chắp tay vâng dạ liền một mình ra đi, cũng hứa ba ngày sau sẽ quay lại phục mệnh.

Đám người đến đi vội vàng, xung quanh im lặng các rất nhiều. Tề Nhã và Hoàng Toàn ở lại, vội vàng lau sạch máu tanh trên đất. Hai huynh đệ vốn định thừa cơ nịnh bợ Lâm trưởng lão, đối phương lại không thèm để ý. Rơi vào đường cùng, hai người liền ghé tới bên cạnh Yến Khởi và Đông Phương Sóc để bắt chuyện.

- Tề Nhã, Hoàng Toàn, cút ngay cho ta!

Sau khi biết lai lịch của Đông Phương Sóc, Tề Nhã và Hoàng Toàn vui mừng quá đỗi. Tu vi hai bên tương đương, tuổi tác xấp xỉ, vừa hay có thể kết giao một phen! Mà còn chưa thực hiện được, một tiếng quát mắng truyền đến, hai người đành phải hậm hực tránh sang bên! Lâm trưởng lão đúng là sư phụ tốt, đây là sợ họ làm ảnh hưởng tới việc đồ đệ mình chữa thương!

Đông Phương Sóc cười thông cảm, tiếp tục thổ nạp điều tức.

Yến Khởi thầm thở dài, nhắm hai mắt lại, nhất thời nỗi lòng khó hiểu. Chuyến đi Ngọc Bắc trấn lúc trước, xem như cũng biết đại khái về Thiên Chấn môn nội chiến không ngừng kia. Nghe nói không bằng mắt thấy, bên trong một môn không ngờ đều là cường giả hung hãn. Mà hạng người dã tính khó thuần như vậy, chỉ hết lòng cung kính với Lâm Nhất, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng. Phải biết rằng, Thiết Thất cũng được, Hồ lão đại cũng thế, tu vi và cơ trí đều mạnh hơn Yến Khởi hắn một bậc.

Ngoài ra, Lâm Nhất và đám tu sĩ này đều ở tận Vị Ương hải quay về. Chỉ vì nhận được Truyền Âm phù, hắn mới dựa vào tu vi cao cường mà tới đúng lúc.

Trong thiết huyết vẫn có một lòng lương thiện. Lâm Nhất này có lẽ vẫn là Lâm Nhất năm đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.