Sau khi bốn tu sĩ Kim Đan của Ma Sát môn rời đi, không lập tức rút lui khỏi Thanh U cốc, mà là vừa phái người bẩm báo tới sơn môn vừa bày ra trận pháp canh giữ.
Cái gọi là Ma Sát môn Thanh U đường, tuy đã chết ba vị tiền bối Nguyên Anh, nhưng vẫn còn mấy vị Kim Đan, hơn mười vị Trúc Cơ cùng với trăm đệ tử Luyện Khí. Lâm Nhất sớm đã biết rõ điều này, thầm tức giận. Hắn vốn không muốn so đo với một đám tiểu bối, lại không ngờ gặp phải hạng người chim cu chiếm tổ chim khách mà còn càn rỡ như vậy!
Dưới sự càn quét suốt đêm do Hồ lão đại dẫn dắt, đệ tử Ma Sát môn bị giết hơn nửa, những người còn lại thì chạy trốn sạch. Lâm Nhất bọn hắn cứ ở tạm trong Thanh U cốc đợi lệnh, mình thì ở lại tại chỗ cùng Yến Khởi và Đông Phương Sóc chữa thương.
Trong sơn cốc sáng sớm, vạn vật linh động, sức sống tràn trề. Đông Phương Sóc vẫn thổ nạp điều tức trong tụ linh trận pháp, Yến Khởi thì phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi đứng lên.
Ngoài hơn mười trượng, Lâm Nhất từ trong tĩnh tọa tỉnh lại, nhẹ giọng nói:
- Mới có hai ngày ngắn ngủi thôi mà Yến tông chủ đã khỏi năm thành rồi, tu vi cũng phục hồi tám phần, thật khiến người ta vui mừng!
Yến Khởi chậm rãi bước đi, xua tay nói:
- Đều nhờ đan dược, tụ linh trận pháp và công thủ hộ của Lâm đạo hữu....
Hắn đi tới bên cạnh Lâm Nhất rồi khoanh chân ngồi xuống, tiếp theo thoải mái cười nói:
- Ta đã không còn là tông chủ, ngươi không ngại thì gọi ta một tiếng. . .
Đang nói, thần sắc hắn trở nên xấu hổ, vẫn không nhịn được hỏi:
- Ta không nhìn ra tu vi ngươi nông sâu thế nào, có thể chỉ giáo không.
Người trong tiên đạo, dùng tu vi để luận tôn ti! Yến Khởi ở trước mặt Đông Phương Sóc thủy chung vẫn gọi là sư bá. Mà sau khi nhìn thấy Lâm Nhất, trong lòng hắn không còn kiên định như vậy.
- Tu vi của ta không cần nhắc tới làm gì! Về phần xưng hô như thế nào....
Lâm Nhất không cho là đúng cười cười. Sau khi từ huyệt động cương phong ở dưới đất đi ra, e là ngay cả những cao nhân Hóa Thần đó cũng không nhìn ra tu vi thật sự của hắn. Hắn nói tiếp:
- Dẫn Đông Phương Sóc bình yên đi tới Cửu Châu, cũng ra sức chu toàn cho hắn, người làm sư bá như ngươi đúng là danh phù kỳ thực!
Không đợi đối phương lên tiếng, hắn lại hỏi:
- Ta rời khỏi Đại Hạ đã hơn hai trăm năm, không biết. . .
- Lâm sư đệ?
Yến Khởi hơi ngẩn ra. Thấy đối phương mỉm cười cho phép, hắn không khỏi thầm thở phào. Đừng nói tới tu vi, cho dù trí tuệ và khí độ, người thanh niên này so với mình đều mạnh hơn một bậc! Chỉ là không ngờ, gọi một tiểu bối trước kia làm sư đệ, không ngờ khiến người ta an ủi tới vậy! Sau đó hắn tay vuốt râu, xúc động thở dài:
- Nhớ ngày đó, ta còn coi thường Lâm sư đệ! Vi huynh hổ thẹn! Thôi, nghe ta nói nhé.
Năm đó, Nhạc Thành Tử và Lâm Nhất sau khi chia tay thì rời khỏi Cửu Châu. Sau khi hắn trở lại Đại Hạ, từng ở trong tiên môn dẫn tới một hồi náo động không nhỏ.
Mọi người đều biết, Hắc Sơn tông Công Dã Kiền và Huyền Thiên môn Nhạc Thành Tử đều cùng Lâm Nhất tới dị vực. Ai ngờ trăm năm sau, hai người trong đó tung tích không rõ, mà Nhạc Thành Tử thì một mình quay trở về, không thể không khiến người ta tràn ngập tò mò và hướng tới một mảng thiên địa khác. Vì thế, Yến Khởi vội vàng đăng môn bái phỏng.
Nhạc Thành Tử không hề tàng tư, kể hết những gì chứng kiến ở dị vực và tình hình của Lâm Nhất, lại khiến Yến Khởi nhớ mãi không quên đối với Cửu Châu.
Sau khi mấy chục năm, Lãnh Thúy bế quan kết anh không thành, rơi vào kết cục thân vẫn đạo tiêu. Không còn vướng bận, Yến Khởi quyết định đi xa. Hắn vốn định thương nghị với Nhạc Thành Tử một phen, không ngờ đối phương đã hao hết thọ nguyên sớm chết từ lâu rồi.
Rơi vào đường cùng, Yến Khởi phó thác Chính Dương tông cho Mộc Thiên Viễn và Ngọc Lạc Y. Hắn dẫn theo Đông Phương Sóc, dựa theo dư đồ Nhạc Thành Tử lưu lại xuyên qua Vô Định hải, đến Cửu Châu.
Ngoài ra, Vệ Tòng phản khỏi Chính Dương tông kia nhân lúc Công Dã Kiền tới dị vực liền thừa cơ đoạt lấy Hắc Sơn tông. Nghe nói khi hắn lâm chung đã truyền vị trí tông chủ cho một nữ tử tên là Thu Thải Doanh.
Hơn hai trăm năm trôi qua chỉ trong cái nháy mắt, ở trong mắt Yến Khởi thì thật sự là không có gì đáng nói. Một canh giờ trôi qua, hắn dừng lại nhìn Lâm Nhất đang im lặng không nói gì, nói khẽ:
- Nếu có chút nhớ nhung thì đừng ngại quay về một lần.
Đuôi lông mày Lâm Nhất khẽ động, ngẩng đầu nhìn thiên không, thờ ơ hỏi:
- Có người.... Có cố nhân đến từ hải ngoại tới Chính Dương tông tìm tung tích của ta không?
Yến Khởi trầm ngâm một thoáng, lại lắc đầu, nói:
- Hơn hai trăm năm này, ta từ đầu đến cuối đều ở Đan Dương phong cùng Thúy Nhi, nắm rõ tất cả Chính Dương tông trong lòng bàn tay, lại không thấy có người tìm đến. Không biết người ngươi nói là ai.
Lâm Nhất khẽ thở dài, không đáp, từ từ nói:
- Chớ nói tiền đồ không tri kỷ, gió xanh trăng lạnh một vò rượu...
Yến Khởi không hiểu ý hắn, giương mắt nhìn. Sắc trời âm u, không gió cũng không trăng! Đối phương lại mang theo mấy phần chua chát, lạnh lùng cười nói:
- Trong núi không trời không trăng, một giấc mộng đã ngàn năm! Chỉ tiếc, mộng tỉnh thì dễ mà mộng tròn thì khó.
Lâm Nhất lúc này, ánh mắt thâm thúy mà hờ hững. Hắn giống như một lão giả đã trải qua tang thương, khi quay đầu lại không thấy cảm khái mà chỉ có tịch liêu năm xưa! Hắn ngồi ngay ngắn bất động, giống như một tòa núi, một gốc cây, rất tự nhiên, nhưng lại khiến người ta không phân được nông sâu và không thể chạm đến.
Yến Khởi nhìn Lâm Nhất, thần sắc hơi kinh ngạc. Phải là loại tu vi và cảnh giới nào mới có được uy thế khó lường như vậy! Tiểu bối Luyện Khí lúc trước, không ngờ đã thành một tòa núi cao chót vót khiến người ta phải ngước nhìn.
Khí thế trên người Lâm Nhất bỗng nhiên biến đổi, đứng bật dậy, thở dài nhìn về phía xa xa, nói:
- Nhờ ơn trời! Lâm huynh không sao.
Có những gì mắt thấy tai nghe lúc đến, cộng với một phen nói chuyện vừa rồi, Yến Khởi xem như đã biết đại khái về Hạ Châu tiên môn, vội vàng đứng dậy theo, hỏi:
- Vị Lâm huynh mà ngươi nói ở đâu?
Người đến là cốc chủ Thanh U cốc, lại là hão hữu chí giao của Lâm Nhất, hắn không thể mất lễ số, còn muốn thừa cơ kết giao một phen.
Lâm Nhất quay người lại áy náy nói:
- Mấy người họ vẫn còn ở rất xa, ngươi và ta phải chờ thêm hai canh giờ nữa!
Yến Khởi vuốt râu ho khẽ một tiếng, thần sắc xấu hổ. Thần thức của hắn có thể đạt tới ngoài vạn dặm, lại không phát hiện điều gì. Lộ trình hai canh giờ chẳng phải là xa cả vạn dặm sao.
- Tề Nhã, Hoàng Toàn! Bảo Hồ tử rời khỏi Thanh U cốc tới đây đợi lệnh!
Lâm Nhất không nhanh không chậm phân phó một câu. Sau một tảng đá lập tức có hai bóng người đi ra, lên tiếng vội vàng lên tiếng thì liền bay lên không trung.
Sau hai canh giờ, Đông Phương Sóc từ trong tụ linh trận pháp đi ra. Tuy thần sắc của hắn vẫn không tốt, nhưng đi lại đã không còn trở ngại. Mà Hồ tử và hơn ba mươi người canh giữ ở trên một sườn núi, cùng Lâm Nhất và Yến Khởi ngẩng đầu quan vọng.
Chỉ trong chốc lát, một chiếc phi chu từ trên không trung hạ xuống, từ trong sáu người đi ra. Dẫn đầu trừ Thiết Thất ra còn có một vị thư sinh nho nhã mặc thanh sam cùng một vị nữ tử mạo mỹ thoát tục. Phía sau ba người này là một vị nữ tử áo tím thanh tú và hai vị nam tử, phân biệt có tu vi Kim Đan hậu kỳ và trung kỳ.
Lâm Nhất dẫn Yến Khởi, Đông Phương Sóc và Hồ tử nghênh đón. Hai bên còn chưa tới gần nhau, thư sinh đó dã lắc đầu cười khổ nói: