Vô Tiên

Chương 1621: Chương 1621: Trực quải thiên không (2)




- Huynh đệ! Ta còn tưởng rằng sẽ không được thấy ngươi nữa!

Nữ tử bên cạnh hắn hơi cúi người, vui mừng nói:

- Lam Nhược Vân bái kiến Lâm đạo hữu!

Cùng lúc đó, nữ tử áo tím đó thần sắc kích động, khom người bái:

- Thanh Ngọc bái kiến sư thúc!

Hai người bên cạnh nàng ta rất thức thời, cũng gọi Lâm sư thúc theo.

Thiết Thất đi nhanh tới, thoải mái mà hô lên:

- Lâm sư huynh! Huynh đệ ta về báo cáo kết quả công tác!

Nói xong, hắn vươn tay ra nói:

- Lâm Giang Tiên đạo hữu bị người đoạt Thanh U cốc, liền tránh ở Lam thành tư thủ với giai nhân. Ta nói rõ lý do, hắn không nói hai lời liền dẫn theo đạo lữ và ba vị đệ tử tới đây.

- Khiến Thiết đạo hữu chê cười! Ta nghe theo lời khuyên bảo của huynh đệ mà thu hơn mười đệ tử, sau khi trải qua trường biến cố đó, chỉ còn lại Thanh Ngọc và hai tộc nhân mà nàng ta dẫn đến! Thanh U cốc đây là....

Người có bộ dạng như thư sinh chính là Lâm Giang Tiên, đã là tu vi Nguyên Anh trung kỳ viên mãn. Hắn nhìn thấy Lâm Nhất thì cực kỳ vui sướng, mà phía sau nụ cười lại lờ mờ lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

Lâm Nhất thủy chung không lên tiếng, mà lẳng lặng quan sát Lâm Giang Tiên. Thấy đối phương như nhận ra gì đó, hắn lúc này mới chắp tay nói:

- Lâm huynh không sao là tốt rồi!

hắn sau đó liền dẫn kiếm đám người Yến Khởi, Đông Phương Sóc và Hồ tử, lại nói với nữ tử đó:

- Nguyễn Thanh Ngọc, ngươi tới Thanh U cốc rồi à! Rất tốt!

Năm đó cứu Nguyễn gia ở Thanh Thạch hạp, cũng thu phục nhóm tán tu Hồ lão đại, Lâm Nhất liền chỉ điểm cho Nguyễn Thanh Ngọc một con đường sáng. Không ngờ nữ tử này thật sự nhập nhập môn hạ của Lâm Giang Tiên, cũng là một chuyện tốt! Ít nhất, Thanh U cốc cũng có người kế nghiệp!

Nguyễn Thanh Ngọc và Lâm Nhất quen biết nhiều năm, cũng được đối phương mấy lần cứu giúp. Hôm nay bất ngờ gặp lại, khiến nàng ta cảm thấy thân thiết, vội vàng cung kính nói:

- Lâm sư thúc! Nghe theo phân phó của ngài, ta không chỉ bái vào Thanh U cốc, còn dẫn theo hai vị sư đệ! Môn nhân khác thì gặp nạn rồi.

Hai bên hàn huyên xong, Lâm Giang Tiên đi tới cười nói:

- Nếu không phải Thanh Ngọc xử sự cẩn thận, ta ngày ấy khó mà thoát được! May mà về sau có Lam thành để dung thân, nào nào, huynh đệ chúng ta nói chuyện nào.

Lâm Nhất bất vi sở động, nói:

- Có chuyện để sau hẵng nói cũng không muộn!

Lâm Giang Tiên thôi cười, thở dài:

- Nếu ngươi biết biến cố ngày xưa, việc gì phải tức giận như vậy! Đã trôi qua rồi thì thôi.

Lâm Nhất im lặng một lúc, xoay người lại nói:

- Sương mù đã tan, xin Lâm huynh tiếp chưởng Thanh U cốc!

Lời nói của hắn đột nhiên biến thành lạnh lẽo, chậm rãi nói:

- Tất cả vẫn chưa qua đâu.

Lâm Giang Tiên vội hỏi:

- Huynh đệ, ngươi định thế nào.

Hai hàng lông mày của Lâm Nhất nhíu lại, ta định thế nào à? Chỉ vì lúc trước mình giết một Thương Doãn làm xằng làm bậy, Ma Sát môn liền mượn cái này để giận chó đánh mèo lên Lâm Giang Tiên, cũng năm lần bảy lượt làm khó dễ, hại chết không ít bách thảo lão nhân, còn giết tới cửa để chiếm đoạt Thanh U cốc. Nhớ rõ từng ở Thần Châu môn Ngao hồ từng cảnh cáo Ly Anh, lại không ngờ hắn tà tâm không chết. Một khi đã như vậy, chớ có trách ta trở mặt vô tình!

Kiềm chế hai ngày, cơn tức của Lâm Nhất đã bạo phát! Trong mắt hắn sát khí chớp động, uy thế bức người ùa ra, khiến cho đám người Lâm Giang Tiên cả kinh liên tục lui về phía sau. Lâm Nhất lại lạnh lùng nói:

- Ta muốn tiêu diệt Ma Sát môn!

- Diệt Ma Sát môn?

Lâm Giang Tiên kinh hô một tiếng, liên tục xua tay nói:

- Huynh đệ, không được đâu! Đó là đại tiên môn có bốn, năm vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ tọa trấn, chớ có lỗ mãng.

- Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết!

Lâm Nhất cắt ngang lời Lâm Giang Tiên, lạnh lùng nói:

- Hoạn này không trừ, Thanh U cốc khó có ngày an bình!

Hắn không để ý tới phản ứng của đối phương, không chút do dự phân phó:

- Yến sư huynh và Đông Phương ở lại, Thiết Thất và Hồ tử theo ta tới Ma Sát môn.

Hắn vừa dứt lời, xung quanh ầm ầm hưởng ứng, cũng kêu ngao ngao:

- Diệt Ma Sát môn! Theo Lâm trưởng lão giết người đoạt bảo.

Lâm Giang Tiên đứng ngây đơ tại chỗ, cùng Lam Nhược Vân ngơ ngác nhìn nhau, đều không hiểu ra sao! Nguyễn Thanh Ngọc và hai sư đệ thì kinh ngạc không thôi, lại khó nén được phấn chấn trong lòng! Có Lâm sư thúc ở đây, Thanh U cốc sẽ không còn bị người ta khi dễ nữa!

Thấy Lâm Nhất cuồng ngạo mười phần, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là khí thế khiếp người, Yến Khởi không khỏi hơi nhắm mắt lại, thầm lắc đầu! Khi cho rằng đã nhìn rõ người thanh niên này thì lại luôn là mông mông lung lung, khiến người ta không biết thế nào! Dựa vào đám đệ tử Thiên Chấn môn không sợ trời không sợ đất này, hắn. . . Hắn thật sự muốn đi diệt một đại tiên môn sao?

Đông Phương Sóc thì hai mắt tỏa sáng, không lỡ thời cơ hô lên:

- Sư phụ, dẫn đệ tử theo tới kiến thức một phen với!

Nghe vậy, Yến Khởi vội vàng mở mắt ra, mang theo vẻ chờ mong nói:

- Sư đệ, vi huynh này. . . Cũng muốn...

Hắn luôn nhất quán kiêu ngạo thận trọng với người khác, không ngờ lại có lúc lúng túng như vậy. Mình và Đông Phương Sóc đều có thương thế, đi không phải sẽ gây thêm phiền sao! Chỉ có điều, sau khi tới Cửu Châu, thật sự là chưa được kiến thức qua trường hợp lớn như vậy.

Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua Yến Khởi và Đông Phương Sóc, khẽ gật đầu, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng lên trường không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.