.. . . .
Trên sườn núi ngoài mười mấy dặm trước Thăng Tiên đài, mười bốn người xếp thành một nhóm, giống hệt ngay cửa mà đứng bễ nghễ bốn phương. Uy thế cường đại mà khó lường cùng theo tràn ngập tản đi, mấy trăm tu sĩ bên ngoài mấy dặm cả kinh đứng ngồi không yên.
Bảy nhà gia chủ của giới ngoại đều không dám thất lễ, đua nhau tiến ra đón.
..
La Thanh Tử của La gia sau khi rời đi, trưởng lão La Khôn Tử vẫn sững sờ tại chỗ, gương mặt rất kinh ngạc.
Thời khắc tiên cảnh khai mở, lão ẩu và nữ nhân áo trắng kia đến cũng không khiến người ta bất ngờ. Mà 12 người nam nhân đi theo lại quay đầu hiện thân, trước đấy nghe cũng chưa từng nghe, thấy cũng chưa hề thấy.
Không chỉ có vậy, 12 người nam nhân kia đều sát khí lành lạnh, khí thế bức người. Người càng cao sâu, họ không có chỗ nào không phải là tu vi của Kim Tiên Hậu Kỳ!
Gia chủ từng suy đoán, Cửu Mục Tiên vực cũng sẽ không để ý truyền thừa của Tiên đế. Mà 12 người tiên đạo cao nhân kia đột nhiên xuất hiện nếu không phải nhất định phải được, lại là ý gì? Xem tình hình, rõ ràng chính là 12 người lãnh huyết sát thủ tàn bạo vô tình cũng như tu vi cường đại...
Trong đám người của La gia, một lão phụ nhân áo đen tóc trắng ngược lại thì ung dung rất nhiều. Ít nhất lệ khí trên mặt bà ta không thấy bóng dáng, còn lộ ra một chút ấm áp nhợt nhạt. Nha đầu kia vào thời khắc lần trước về nhà, vẫn chưa quên lão bà...
Từ trên bóng người thướt tha mà đến kia, ánh mắt của Lôi Thiên cũng không dời đi chỗ nào nữa. Qua hơn trăm năm, Vũ Tiên Tử không chỉ tu vi tăng mạnh, dung mạo cũng càng thêm nhu mỹ đoan trang. Hơn nữa nét thu thủy hoành trần, cùng với bên má như ẩn như hiện lúm đồng tiền nhợt nhạt, đều khiến người ta say mê quên mình. Chỉ có điều, nàng ta còn nhớ rõ Lôi mỗ ta si ngốc chờ đợi trước Thính Vũ tiểu trúc sao...
Bên trong trận doanh của Đức Thiên Tiên vực, đám người Kim Thánh đều là bộ dáng người thật thà khom lưng. Mà lão ta cùng với Giam Dần bản tính khó sửa đổi, như cũ xuyên thấu qua đám người liếc nhìn phía trước. Chốc lát, hai người lặng lẽ thay đổi ánh mắt, từng người hơi có vẻ kinh ngạc, sau đó tiếp tục nhìn trộm...
..
Bên ngoài mười, hai mươi dặm, lão giả từ đầu tới cuối ngồi nghiêm giống như tảng đá đột nhiên hừ một tiếng. Hai người trung niên phía sau ông ta đồng dạng lưu ý tình hình xa xa, nghe động tĩnh lẫn nhau, trên mặt hờ hững của từng người trong nháy mắt trở nên sinh động rất nhiều.
Quả nhiên, lão giả trước người tay vịn râu rậm cũng trừng đôi mắt nói ra:
- Xích Vu, Ba Đông, vậy lão bà là nhân sĩ phương nào?
Hai người trung niên rất quen thuộc đối với tính nết và tu vi của lão giả, cũng rất kính sợ, vốn định chờ dùng mấy câu ngôn ngữ thống khoái đến phá vỡ không khí nặng nề thật lâu, lại không ngờ được là lời chấn vấn trong bất ngờ. Không kịp bất ngờ, sắc mặt hai người đăng đắng.
- Hử?
Lời nói của lão giả trầm xuống, không cần suy nghĩ phân phó nói:
- Ba Đông, ngươi trả lời cho lão phu...
Quần áo trang phục cùng tướng mạo của hai người trung niên đều đại khái tương đương nhau, chỉ có cái đầu cao thấp khác biệt mà thôi. Trong đó người có vóc người hơi có vẻ bình thường kia, chính là Ba Đông trong miệng của lão giả. Hắn không dám lảng tránh, lại bất đắc dĩ nói ra:
- Viêm trưởng lão! Sự tình liên quan tiên cảnh cùng giới ngoại Tiên vực, đệ tử há đâu biết được nhiều...
Lão giả được xưng là Viêm trưởng lão hiển nhiên bất vi sở động, cũng không quay đầu lại tiếp tục quát lên:
- Ngươi hàng năm bôn tẩu ở các giới, sao lại không biết?
Ba Đông liếc nhìn đồng bạn bên cạnh, cười khổ, vội nói:
- Trưởng lão nói hẳn là Ba Cam của bổn tộc, chớ không phải là đệ tử...
Viêm trưởng lão nhíu chân mày lại, mới rõ ràng mình oan uổng cho người rồi. Ông ta bất dĩ vi nhiên 'Vậy à' một tiếng, một người khác sau lưng không mất cơ hội nói tiếp:
- Đệ tử cũng lần đầu đi xa, đành phải đợi sau khi quay lại hỏi thăm tộc lão, sẽ tiếp tục bẩm rõ...
- Lão phu còn ngây thơ không rõ, mấy lão già kia càng hồ đồ!
Viêm trưởng lão không cần suy nghĩ liền khiển trách một câu, lập tức lại có chút khó chịu tả oán nói:
- Nếu không có lão phu khư khư cố chấp, lại có thể được biết tới sự kỳ hoặc của tiên cảnh ư? Hừ! Tu vi của lão bà kia không yếu, mang theo 12 người tùy tùng rất là cổ quái...
Viêm trưởng lão vô tình nhiều lời, lại sinh ra hứng thú đối với đoàn người trước Thăng Tiên đài. Hoặc có thể, dụng ý chuyến này của ông ta cũng không phải như thế.
..
Đồng thời, hai người ở một chỗ khác của sườn núi lại mắt nhìn phía trước, từng người rất kinh ngạc không nói nên lời.
Sau một lát, Mạch Khâu vẫn còn có chút không dám tin tưởng nói ra:
- Sư tỷ còn nhớ không, gia sư và sư bá đã từng nhắc tới cổ tiên nhân...
Lời còn chưa dứt, hắn bị chính bản thân mình giật nảy mình, quay sang một bên kinh dị hỏi:
- Ngoài chúng ta ra, chẳng lẽ còn có...
Hiên Tử hãy còn tính toán trấn định, trong thần sắc hơi có vẻ chần chờ, trả lời:
- Trong mắt của ta, ít nhất bạch y nữ tử kia không phải... Trong khi đó mười hai vị cao thủ khác có tu vi tương đương cùng bọn ta, lại biểu lộ ra khá là âm trầm mà quỷ dị không hiểu... Lão phụ nhân kia...
Nàng ta nhất thời nói không rõ, lắc lắc đầu, bị ép buộc lại nói:
- Lại mỏi mắt mong chờ...
Mạch Khâu đành mặc kệ, cứ thuận theo tiếp tục lưu ý ngắm nhìn.
..
- La Thanh Tử, Lôi Vân Tử, Tư Không Thượng, Bằng Dương Tử, Nguyễn Tương, Khổng Phương Tử, Hoa Quyền Tử, xin ra mắt tiền bối cùng các vị đạo hữu...
Gia chủ của bảy nhà Tiên vực không hẹn mà cùng từ đàng xa thu thập đến cùng một chỗ, ngược lại giơ tay hành lễ hướng về phía trước.