Đúng lúc này, lão giả trong yên lặng bỗng nhiên mở hai mắt ra. Ông ta có điều phát hiện, lại không thể phỏng đoán. Chốc lát, ông ta chậm rãi quay đầu nhìn về bóng người áo bào xám phía xa xa...
Trang phục của một nam một nữ kia rất lộ vẻ tục khí, cực kỳ tương tự với Lão Long và Thiên Trần năm đó lúc Nguyên Thần sơ thành, chẳng lẽ cũng là cải trang sao? Mà tu vi lại khó phân biệt sâu cạn, không biết lại là cao nhân của thế lực nào?
Lâm Nhất đang âm thầm suy nghĩ, giữa không hiểu, đột nhiên cảm thấy sau lưng rùng cả mình đánh tới, không kìm nổi sợ run cả người. Hắn đang ngồi không nhúc nhích, sau một lúc lâu, mới nín thở ngưng thần xoay người.
Đám người Dư Hằng Tử còn cảm thán chỗ lợi hại của Thăng Tiên đài, trên nét mặt từng người không thấy có gì dị thường.
Ba vị lão giả bên ngoài mấy dặm vẫn nhắm mắt như trước, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua...
Tiếng lòng căng thẳng của Lâm Nhất thoáng lỏng xuống, không kìm nổi ngầm thở dài một hơi. May mắn rất nhiều, hắn còn muốn tiếp tục quan sát một nam một nữ kia, lập tức lại lắc đầu thôi.
Nhớ Tô tiên sinh của lão gia nói không sai, không lên núi cao, không biết trời cao vậy; không tới suối sâu, không biết đất dầy. Mà cho dù tích nửa bước, tới ngàn dặm, thiên địa vẫn cao rộng rãi mà không thể chạm đến. Lời nói của Lão Long càng thẳng thắn hơn, tiểu tử ngươi quá yếu...
Lâm Nhất nhếch khóe miệng, tập trung ý chí, nhìn về phía thạch trạc long quyển trong tay áo, không khỏi ngẩn ra. Lão Long hoàn toàn không có nặng nề như trước kia, mà lần nữa khôi phục tinh thần, ngồi ngay ngắn trong một đoàn nguyên khí hòa hợp, hai mắt trợn tròn, rất là uy thế bất phàm.
- Đây là...
Hãy còn không đợi Lâm Nhất truyền âm hỏi, Lão Long phất tay một cái về phía đỉnh đầu, không nhịn được quát lên:
- Dài dòng!
Lâm Nhất đành phải ngậm miệng, đã thấy Lão Long lại vênh váo hung hăng quát:
- Hai vị lang tể tử cút lại đây, cho lão tử đánh một trận, trước tiên thư giãn gân cốt một chút...
Kiêu ngạo, bá đạo, trừ Lão Long ra không còn có thể là ai khác!
Lâm Nhất vô tình suy nghĩ nhiều, ngược lại móc ra hai khối tinh thạch giữ ở lòng bàn tay thu nạp cả lên. Còn La gia đột nhiên toát ra bốn mươi vị tiên nhân cao thủ, cùng với Lôi gia, còn có Yêu Vương giấu trong Hoa gia của Đức Thiên, vân vân và vân vân, đều bị hắn không hề để tâm. Nên tới, không trốn mất; không nên tới, lại không cần tính toán...
Sau hai ngày, trên sườn núi một mực rất an tĩnh đột nhiên nổi lên rối loạn tưng bừng. Gia chủ của các nhà đã đứng lên tại chỗ, nhiều tu sĩ lần lượt quay đầu. Lão giả và hai vị hán tử ngồi một mình xa xa đồng thời mở hai mắt ra, một nữ một nam bên cạnh cũng theo đó đưa mắt ngắm nhìn.
Mười bốn đạo nhân ảnh nhảy lên không mà đến, giây lát đã vượt qua sườn núi đã rơi vào trước Thăng Tiên đài.
Một nhóm trong giới vẫn ngồi yên, mặc kệ từng đạo bóng người kia bay qua từ đỉnh đầu.
Mười bốn người đột nhiên xuất hiện, chính là hai nữ tử, thêm 12 người nam nhân khác.
Hai nữ tử, một già một trẻ.
Bà lão mặc trang phục vải bố váy dài, tóc mai màu trắng bạc, nếp nhăn đầy mặt. Bà ta trên dưới nhìn không ra chút nào tu vi, quả nhiên một lão phụ nhân làm nông.
Một vị nữ tử khác, áo trắng hơn tuyết, dung mạo như u lan, mắt như lãnh nguyệt, rõ ràng chính là tiên tử hàng lâm!
12 người nam nhân đều là bộ dáng của người trung niên, mặc dù tướng mạo khác biệt lại có thần tình lạnh như băng giống nhau như đúc. Từng người sát khí xoay chung quanh, tu vi sâu không lường được...
Nhóm người của trong giới từ từ tỉnh hồn lại, đều kinh ngạc nhìn phía trước. Trong đó Dư Hằng Tử thất thanh nói:
- Từ lúc tiên cảnh khai mở lần trước, chỉ có một người hiện thân, ngày hôm nay tại sao trận trượng như vậy?
- Đạo hữu nói là lão phụ nhân kia sao? Nàng ta sau mỗi lần khai mở tiên cảnh liền tự động rời đi, hãy còn không biết là cao nhân phương nào...
Thành Nguyên Tử hỏi.
- Có lẽ là nhân vật tiền bối của một nhà nào đó, chúng ta sao biết được chứ!
Dư Hằng Tử lắc lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Ngươi ở giới ngoại có từng nghe thấy chưa?
- Chưa từng...
Thành Nguyên Tử như thật đáp. Trong giới xưa nay phụ thuộc vào người khác sống qua, sao lại dám tự tiện đo lường được lai lịch của cao nhân giới ngoại. Mà mặc dù là lòng vừa nghĩ, cũng vì chênh lời một trời một vực lẫn nhau mà không thể nào giải thích nghi hoặc. Chợt thấy bên cạnh có người đứng lên, thần sắc ông ta thay đổi, vội vàng nhắc nhở:
- Lâm đạo hữu, tiên cảnh chưa khai mở, không thể vọng động...
Các nhà tu sĩ thuận theo thanh âm đàm thoại nhìn lại, chợt sợ run.
Lâm Nhất không ngờ lại đứng lên từ dưới đất, còn đi về phía trước hai bước, hồn nhiên không để ý với động tĩnh bên cạnh, vẫn như cũ mắt nhìn phía trước. Trên nét mặt của hắn hoàn toàn không có trấn định tự nhiên của ngày xưa, dường như đột nhiên lâm vào sự đau khổ của băng và lửa mà không thể nào tự kềm chế, vừa tựa như khốn đốn tiến thối lưỡng nan trong rối tung và phấn khích...
Thấy thế, đám người đưa mắt nhìn nhau.
Dư Hằng Tử không dám thất lễ, vội vã đứng dậy hỏi:
- Lâm Nhất lão đệ! Xảy ra chuyện gì?
Lâm Nhất đã không còn cử động lỗ mãng, sau một lát, dưới tiếng thở ra, nhẹ nhàng nâng tay đã cắt lời Dư Hằng Tử, lập tức từ từ lui về sau một bước. Mà ánh mắt của hắn, như cũ sâu đậm nhìn chằm chằm bóng người áo trắng xa xa...