- Đã là người của Thiên Hồ tộc, tạm thời thôi. Còn dám tiếp tục gây sự, lão tử sẽ xé nát ngươi...
Cánh tay gã vung lên, phân phó:
- Tráng Diệp, khổ cực một chuyến rồi...
Thiên Lang tộc có việc cầu người, trong chốc lát còn chưa tới mức vạch mặt. Xem xét thời thế, nhanh chóng ứng biến. Lâm Nhất căn bản không để ý tới Tráng Sâm mà là trao đổi ánh mắt với ba người Mỵ Nương.
Chỉ thấy vị bé nhất trong năm huynh đệ lên tiếng, rồi đột nhiên nhảy lên thật cao, sau đó lại có một tiếng tru trầm thấp mà kéo dài vang vọng khắp nơi, giữa không trung bỗng nhiên có thêm một con cự lang, thân thể hơn mười trượng đúng như như đồng kiêu thiết chú, không thể phá vỡ, lại mang uy thế như một ngọn núi nhỏ, không hề tầm thường.
- Mỵ Nương! Nếu muốn đứa bé kia không có việc gì, hành sự như đã hẹn! Nếu không... hừ...
Tráng Sâm lại cậy mạnh nhắc nhở một câu, liền cùng ba huynh đệ khác nhảy lên lưng cự lang.
Trong ánh mắt của Mỵ Nương hiện lên lãnh ý, nhìn về phía Tống Huyền Tử. Đối phương tựa như ngầm hiểu, vuốt râu bất đắc dĩ gật gật đầu. Nàng quay đầu lại liếc qua Lâm Nhất và Tiên Nô, như không có việc gì mỉm cười đáp lại, lập tức tay áo bay bay, lăng không bay lên.
Chỉ trong một nháy mắt, ở đó chỉ còn lại một mình Lâm Nhất. Hắn gãi đầu một cái, hơi chần chừ rồi vẫn đi theo...
Lưng của cự lang như một ngọn núi đá màu xanh, dài chừng hơn mười trượng, rộng khoảng một trượng. Tám người ở trên đó vẫn rộng rãi. Lâm Nhất mới hạ người xuống, còn chưa ổn định đã cảm thấy dưới thân bỗng nhiên khẽ động. Chỉ một thoáng, mây xanh đập vào mặt, kình phong cổ đãng, cả người giống như bị ném đến tận trên chín tầng trời.
Lâm Nhất không dám khinh thường, vội vàng ngồi xếp bằng, lúc này mới thấy rõ tình hình chung quanh, không khỏi âm thầm kinh ngạc. Chỗ này rất bình ổn, không hề thấy chút xóc nảy nào. Lúc này người ở giữa không trung, sớm đã không có thân ảnh của cự lang nữa, chỉ có gió mát gào thét, ngay lập tức đã đi được hơn vạn dặm...
Ai! Là một con yêu vật đã có độn pháp kinh người như vậy! Phong Độn thuật cùng Phá Không độn pháp mình vẫn từng lấy làm kiêu ngạo không đáng để nhắc tới!
Chỉ có điều so với Thiên Hồ tộc, độn pháp của Thiên Lang tộc vẫn không thể bằng. Tráng Sâm làm điều thừa, làm như vậy là để ép Mỵ Nương trong tay mình, dễ dàng hành sự. Mà Hồ tộc bách biến, nàng kia làm sao có thể nói gì nghe nấy được...
Một tầng cấm chế đột nhiên xuất hiện, vây bốn người một phe lại. Tiếng gió thổi xa, mùi thơm nhàn nhạt tập nhân. Chóp mũi của Lâm Nhất mấp máy, ánh mắt thoáng nhìn qua. Người như tinh điêu tựa ngọc tạc ở bên cạnh vẫn nhìn không chớp mắt, chỉ cong khóe miệng lên nộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Hắn lại chuyển về phía trước, Tống Huyền Tử quay đầu lại nhìn, truyền âm nói:
- Lâm đạo hữu, thủ pháp cấm chế của ta như thế nào...
Thủ pháp cấm chế ở bốn phía thành thạo, chí ít không thua kém gì mình. Lâm Nhất gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, lại mang theo vài phần ngạc nhiên nhìn về phía mấy tên của Thiên Lang tộc. Tráng Sâm mang theo ba huynh đệ đón gió mà đứng, khí thế bưu hãn. Mà trên người mỗi người còn có khói xanh lượn lờ, đúng như lang ảnh bôn đằng, quỷ dị phi phàm, còn có pháp lực đang gia trì bốn phía, làm một phe này không chút tổn hao gì.
Tống Huyền Tử cùng Mỵ Nương ngồi kề vai nhau, sau lưng của hai người chính là Lâm Nhất và Tiên Nô. Ông ta nhìn thấy có người có dáng vẻ không rõ liền phân trần:
- Thần thông thiên phú của Thiên Lang tộc chính là “Thanh Phong Lang Ảnh”, do một người thi triển ra, có thể mượn đồng bạn tương trợ mà tăng uy lực lên gấp bội. Vì vậy, một người của Thiên Lang tộc không đáng sợ, chỉ sợ khi liên thủ với nhau...
Lúc ông ta quay đầu lại, trong giọng nói lại tựa như có ám chỉ.
Thanh Phong Lang Ảnh! Thần thông thật là uy phong! Lâm Nhất không ngừng thèm muốn, lại chép miệng không nói thêm câu nào. Nếu ân oán giữa hai nhà Yêu tộc không liên quan tới mình, không ngại tỏ ra không thấy với ám chỉ của Tống Huyền Tử. Mà thần thông thiên phú... thần thông thiên phú... bản thân mình tu được nguyên thần Long Anh được cho là chân long tại thế, vì sao lại không phải là thần thông thiên phú?
Như vậy xem ra, mình vẫn không thể rời bỏ được việc tu luyện “Thăng Long quyết”. Mà Long Anh cường đại, đều là nguyên nhân này. Sau khi tu tới Luyện Hư trung kỳ, “Thăng Long quyết” của “Giải Long Quyết” đã gần như đạt cảnh giới viên mãn, sau đó vài đoạn khẩu quyết cũng làm người ta chờ mong. Nếu như tu thành “Ẩn Long quyết” chắc chắn càng thần dị hơn so với ẩn thân thuật hiện tại; “Phá Long quyết” có khả năng phá toái hư không, đủ để đối kháng với bất luận một vị cao nhân Hợp Thể nào; “Phi Long quyết” lại là đại thần thông có thể khống chế ngũ hành, có thể tùy ý bay lên trời hạ xuống đất; cuối cùng tu luyện đoạn khẩu quyết tới đại thành không biết sẽ có tình cảnh như thế nào...
Một lúc sau nỗi lòng nhẹ nhàng, Lâm Nhất ngầm thu lại, đơn giản nhắm mắt tĩnh tọa. Hắn vừa tính toán hai câu khẩu quyết mà Mỵ Nương tặng, vừa lấy dư đồ Yêu vực ra xem. Yêu Vương cốc, ý nghĩa như tên, là nơi có rất nhiều Yêu Vương tụ tập...
Tống Huyền Tử không muốn nói chuyện một mình, âm thầm tâm sự nặng nề.
Thanh Phong Lang Ảnh, phi độn về phía trước không ngừng...
...
Nửa ngày sau, phía trước quần phong san sát, muôn hình vạn trạng. Cự lang một đường bay nhanh không ngừng đang dần chậm thế đi lại, Lâm Nhất theo mọi người nhướng mắt lên quan sát.
Đương nhiên, nơi muốn tới còn ở xa mười vạn dặm nữa. Còn Yêu Vương cốc tự có quy củ riêng, bất cứ kẻ nào đều không được tùy ý phi hành ngang trời. Bằng không sẽ bị coi như là hành động mạo phạm vương uy, phải chịu trừng phạt trí mạng.
Lộ trình sau đó chỉ có thể đi bộ đi về phía trước.
Cự lang còn đang tự phi hành, đột nhiên lảo đảo nhanh ở giữa không trung. Bên Thiên Hồ tộc chưa có động tác gì, bốn huynh đệ Tráng Sâm đã trợn mắt xoay người, mỗi người đều tỏ ra hung ác. Chỉ có điều trong nháy mắt, vài tiếng a a ê ê sắc nhọn chói tai đã giáng từ trên trời xuống. Một hắc ảnh nhanh như tia chớp gào thét đánh tới.
Đột nhiên xuất hiện dị biến, thân hình Lâm Nhất lóe lên rồi liền lao ra ngoài. Sau khi trốn dưới một vách núi mới phát giác ra ba đồng bạn đã tới trước một bước. Hành động chậm chạp như vậy làm cho hắn không khỏi âm thầm bất đắc dĩ. Mỵ Nương và Tiên Nô ứng biến nhanh chóng là vì thiên tính cho phép, chẳng có gì lạ. Mà Tống Huyền Tử là một tu sĩ lão thành trầm ổn cũng lại khó lường như thế, lẽ nào cũng liên quan tới tập tính ngụy biến của người thân hay sao?
Yêu vực không có gì khác với những nơi khác. Chỗ này cũng là có sơn có thủy, có hoa có cỏ, cảnh sắc xinh đẹp mà sinh cơ bừng bừng. Chỉ là ở chính giữa sinh ra Yêu khí, còn có dã tính man hoang nguyên thủy...
Đôi chân của Lâm Nhất rơi xuống đất, ánh mắt lướt qua ba người Mỵ Nương, nhìn về phía giữa không trung không khỏi sợ hãi thở dài một tiếng...